Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ (Cấm Kỵ)

Chương 69: Bế Lên

Chu Phù Yêu

14/07/2023

Những người bên ngoài căn phòng thì thầm thảo luận điều gì đó, có vẻ như bọn họ đang muốn hỏi liệu có cần bọn họ mang thi thể đi không. Chu Dần Khôn không quay đầu lại mà lên tiếng gọi A Diệu, người sau lập tức hiểu ý và giải tán mọi người bên ngoài căn phòng.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, lập tức có thể nghe thấy tiếng thở yếu ớt.

Nếu người mà anh nhìn thấy bên ngoài nhà xác bệnh viện ngày hôm đó là một Chu Hạ Hạ khá mạnh mẽ, thì những gì anh nhìn thấy bây giờ là Chu Hạ Hạ thực sự suy sụp, không còn sự mạnh mẽ hay lưu luyến gì nữa.

Cô đang nằm gục trên sàn cạnh giường, bàn tay của Tát Mã đang buông thõng bên cạnh giường rất gần với đầu của cô.

Người đàn ông đi tới ngồi xổm xuống, "Chu Hạ Hạ."

Cô vẫn không nhúc nhích.

Khoảnh khắc tiếp theo, Chu Dần Khôn trực tiếp nắm lấy bàn tay đang bị thương của cô và kéo cô lên.

Cơ thể cô mềm nhũn dễ dàng bị kéo lên, mái tóc xõa ra một bên, lộ ra khuôn mặt chết lặng và tái nhợt. Ngay cả khi nhìn thấy anh, cô cũng không còn sợ hãi mà gọi chú út như trước nữa.

Những ngón tay của cô lạnh như băng, nhưng toàn thân lại nóng và mềm yếu, như thể cô sẽ chết trong giây lát.

Cảm giác này rất quen thuộc.

Lúc trước cũng có con chó con sắp chết nằm dưới chân anh, tứ chi mềm nhũn như gãy lìa, chỉ có cái đầu lông lá bẩn thỉu dụi vào người anh. Sau đó anh đã nhận nuôi con chó con đó, nuôi dưỡng tận bảy năm. Con chó không nghe theo bất cứ ai, chỉ đi theo anh, bọn họ cùng nhau xuyên qua khu rừng nhiệt đới ẩm ướt đầy trùng độc cây độc, cùng nhau ăn thịt người chết và cùng nhau bước ra khỏi khu rừng.

Con chó kia cũng gây phiền phức cho anh không ít.

Nó không hung hãn và man rợ như những con chó khác, nó không có một chút hung tàn nào, ngẫm ra tính cách của nó không hề giống con chó do Chu Dần Khôn nuôi dưỡng. Lúc anh không còn kiên nhẫn muốn vứt nó đi, chó con dường như cũng cảm nhận được, vụng về dụi vào người anh, yếu ớt nằm dưới chân anh, ngoan ngoãn vô cùng.

Nhưng sau đó, nó đã bỏ rơi anh đi trước. Nó chết một cách vô ích. Khi chôn con chó, Chu Dần Khôn chỉ có một suy nghĩ rằng lẽ ra anh nên vứt nó đi ngay từ đầu.

Lúc này, cánh tay anh đột nhiên trở nên nặng trĩu, Chu Hạ Hạ cũng không khá hơn con chó con lúc trước là bao, cả người sốt cao ngã vào trong lòng anh.

Vẫn vô dụng như vậy.



Vứt hay không vứt? Anh nhìn xuống khuôn mặt trong vòng tay mình.

Không chần chừ lâu, anh bế cô bước ra khỏi phòng.

Luật sư nói rằng tạm thời không thể để Chu Hạ Hạ xảy ra chuyện.

Những người bên ngoài, bao gồm cả A Diệu nhìn thấy Chu Dần Khôn tự mình bế Chu Hạ Hạ đi ra thì ngây người trong giây lát, người đàn ông bế cô vào trong xe và chỉ nói ba từ.

"Đi bệnh viện."

*

Từng giọt tí tách được truyền vào cơ thể của cô, cơn sốt cao dần dần hạ xuống, chỉ là tay chân cô vẫn lạnh.

Trong phòng nghỉ nối liền với phòng bệnh, Chu Dần Khôn cau mày: "Không thể?"

Vị luật sư hôm nay đã thay một bộ âu phục màu xám gật đầu nói: “Nếu muốn nhận chuyển nhượng tài sản thừa kế và quà tặng, thì cần có chữ ký của người giám hộ, cho nên anh không thể làm người giám hộ của cô Chu Hạ Hạ, điều này không phù hợp với quy định thủ tục. "

"Nếu không được cho người giám hộ, vậy cha mẹ nuôi thì sao?"

Luật sư ho nhẹ một tiếng, "Anh Chu, quy định nhận con nuôi của Thái Lan rất nghiêm ngặt, phải là một cặp vợ chồng đã đăng ký kết hôn hoặc một người phụ nữ độc thân mới có thể nhận con nuôi, bất luận thế nào, người nhận con nuôi phải chênh lệch ít nhất mười lăm tuổi với người được nhận làm con nuôi. Mà anh… không phù hợp một tiêu chuẩn nào cả. Cho nên, mối quan hệ cha con nuôi là không thể nào thành lập."

Chu Dần Khôn ném tài liệu mới được luật sư mang đến lên bàn, "Cho nên?"

Luật sư tự cảm thấy mình may mắn vì đã sớm nghĩ ra cách giải quyết: “Thật ra anh có trở thành người giám hộ hay nhận nuôi hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần bản thân cô Chu Hạ Hạ tự nguyện ký tên lên bản hợp đồng chuyển nhượng tài sản, thông qua nói chuyện với bên thẩm định của Thái Lan và luật sư bên thứ ba, hơn nữa chỉ cần chữ ký của người giám hộ là xong. Có mỗi chữ ký này đối với ngài hẳn không khó.”

Nói đến đây thì đã rất rõ ràng rồi, điểm quan trọng nhất chính là không được động vào Chu Hạ Hạ, cũng không được uy hiếp cưỡng ép cô. Một khi trong cuộc đối thoại giữa bên thẩm định và bên luật sư thứ ba lộ ra bất kỳ sơ hở nào, toàn bộ quá trình sẽ bị bác bỏ.

Còn về người giám hộ...

Chu Dần Khôn nói: "Chu Hạ Hạ có một bà ngoại ở đây. Hãy đi đón bà ấy tới và nhân tiện nói với bà ấy rằng Tát Mã đã chết."

Phải đến khi truyền hết hai chai nước, sắc mặt cô mới hoàn toàn khôi phục.



Trong lúc đầu óc cô còn chưa tỉnh táo hẳn, Hạ Hạ nghe thấy tiếng khóc thút thít.

Cô từ từ mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một người đàn ông mặc âu phục màu xám đang đứng đối diện giường bệnh. Sau đó, cô hơi quay đầu qua và nhìn thấy bà lão đang ngồi bên cạnh giường.

"Bà ngoại..." Cô gái nhỏ giọng gọi.

Bà lão bất ngờ nghe tin dữ, bà nắm tay cô cháu gái và khóc đến mức không kìm chế được.

"Bà Tát Nhã, trên đường tới đây bà đã bị ngất xỉu. Bác sĩ nói bà không nên quá đau buồn, cần nghỉ ngơi thật tốt."

Nói xong, luật sư lại nhìn Chu Hạ Hạ đang nằm trên giường, "Cô Chu Hạ Hạ, từ nay về sau, bà ngoại của cô, bà Tát Nhã sẽ là người giám hộ của cô."

Lúc này trong phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân, một người đàn ông đưa tay vén rèm lên, nhìn thấy người trên giường, anh nhướng mày: "Chu Hạ Hạ, cháu đỡ hơn chưa?"

Chu Dần Khôn hiếm khi có thái độ tốt như vậy, nhưng anh không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt của cô, tay cô vẫn nắm chặt tay bà ngoại không buông, cúi đầu không nói lời nào.

Thấy thái độ của cô, người đàn ông cũng không khó chịu mà chỉ liếc nhìn luật sư đang đứng sang một bên.

Người sau lập tức hiểu ý: "Cô Chu Hạ Hạ, vừa rồi bà lão trên đường tới đây có ngất xỉu một lần, anh Chu đã sắp xếp bác sĩ chủ động làm một loạt kiểm tra thêm cho bà lão. Đây là bản báo cáo kiểm tra và chỉ định của bác sĩ."

Đặt bản báo cáo vào tay Hạ Hạ, cô im lặng chăm chú nhìn. Vừa nhìn một lúc, cô liền nắm chặt lấy bàn tay của bà ngoại.

“Nhưng cô Hạ Hạ cũng đừng quá lo lắng, anh Chu đã sắp xếp cho bà lão một loạt kiểm tra theo dõi, thậm chí còn liên lạc với viện dưỡng lão. Nhưng… Cô vẫn còn đi học, nếu bà lão muốn chăm sóc cô, có thể sẽ trì hoãn việc điều trị và hồi phục sau này."

“Vậy thì cháu đến chỗ của chú ở một thời gian đi.” Người đàn ông đưa tay xoa đầu cô gái.

Cô không nói gì, chỉ là đưa mắt nhìn bà ngoại, sau đó cô cười gượng một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng: "Bà ngoại, bà đi kiểm tra điều dưỡng cơ thể cho thật tốt trước đi, bà đừng lo lắng cho cháu."

Bà lão liếc nhìn người đàn ông đối diện, nhưng không dám nói lời nào. Bà chỉ có thể nắm tay Hạ Hạ, một bên lau nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.

--

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tên Côn Đồ (Cấm Kỵ)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook