Chương 70: Nghe Lời
Chu Phù Yêu
14/07/2023
Lúc Chu Hạ Hạ tỉnh lại rất nghe lời.
Trên đường từ bệnh viện trở về, cô ngồi ở xe ghế sau, ngồi bên cạnh Chu Dần Khôn, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không mở miệng nói một lời.
Giống như cái gì cũng không còn quan trọng nữa, đang ở nơi nào, ở bên cạnh ai, đều không quan trọng.
Xe vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, cô gái cúi đầu bước xuống.
Chu Dần Khôn cũng không quan tâm tới cô, mới vừa xuống xe đã thấy Tạp Na đứng ở cửa.
“Anh Khôn.” Giọng nói Tạp Na vẫn dịu dàng như cũ, đang chuẩn bị tiến lên khoác cánh tay Chu Dần Khôn, sau đó thấy phía sau lưng anh lại có một cô gái.
Mang người phụ nữ khác về nhà, là chuyện chưa từng có trước đây.
Cô gái này thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, tuy rằng dáng người mảnh khảnh, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, cô gái đang cúi đầu, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo. Mặc dù bản thân đã cố gắng cho là mình rộng lượng, nhưng nụ cười của Tạp Na vẫn cứng đờ, “Vị này là……”
Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn, “Con gái Chu Diệu Huy, tên là Chu Hạ Hạ, đến đây ở một thời gian.”
Thì ra là cháu gái. Tạp Na lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng, cô gái này vừa nhìn đã biết vẫn còn trong độ tuổi đi học, nếu thật sự là người phụ nữ của anh Khôn, hai người sẽ không một trước một sau bước vào, hoàn toàn không có bất kỳ sự giao tiếp nào.
Hiển nhiên là hai chú cháu không thân quen cho lắm.
Chu Dần Khôn luôn luôn không thích Chu Diệu Huy, Tạp Na có biết một chút. Tuy không biết Chu Dần Khôn vì sao lại chăm sóc cho con gái của ông, nhưng Tạp Na vẫn rất hoan nghênh, ít nhất trong biệt thự trống rỗng này không còn chỉ có một người là cô.
“Em tự sắp xếp đi.”
Chu Dần Khôn ném xuống một câu như vậy liền vào cửa lên lầu, A Diệu lái xe rời đi. Cửa chỉ còn lại Tạp Na cùng Hạ Hạ.
“Lại đây, Hạ Hạ, đi theo tôi.”
Đều là phụ nữ với nhau, Tạp Na cảm nhận được sự suy sụp cùng bất an của cô gái, cô chủ động tiến lên dắt tay Hạ Hạ, mang cô ấy vào cửa. Tạp Na sắp xếp cho Chu Hạ Hạ phòng trên tầng hai, cách phòng ngủ chính cùng thư phòng một đoạn, nhưng cách phòng ngủ phụ rất gần.
“Hạ Hạ, cháu sẽ ở phòng này, phòng ngủ phụ bên cạnh là phòng tôi. Nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm tôi nhé.”
Giọng nói dịu dàng lộ ra ấm áp, lướt qua lỗ tai cùng trái tim Hạ Hạ, cô rốt cuộc cũng có chút phản ứng, môi giật giật.
“Cảm ơn.”
Thanh âm khàn khàn vô cùng.
Tạp Na giật mình, “Không cần khách sáo, ừm…… Cháu cứ từ từ làm quen với nơi này nhé.”
Cô bước ra khỏi phòng Hạ Hạ, muốn đi hỏi Chu Dần Khôn một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi người đàn ông tắm rửa xong lại nghe điện thoại rất lâu, gọi cho A Diệu vừa rời đi quay lại, không nhiều lời thêm thì đã rời đi mất rồi.
Đối với việc rời đi như vậy, Tạp Na tập mãi thành quen, lời muốn hỏi vừa đến bên miệng lại phải nuốt trở về như trước.
Cô không quá yên tâm với cô gái một mình ở phòng mới, tìm thuốc ho thông họng, rót một cốc nước ấm sau đó bưng lên. Định để cô bé uống xong, rồi hỏi cô ấy muốn ăn gì.
Không nghĩ tới cô gõ cửa không có ai trả lời, Tạp Na mở cửa đi vào, thấy Hạ Hạ cuộn tròn ở trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt ửng đỏ. Cô tiến lên sờ trán cô gái, quả nhiên là phát sốt.
Tạp Na kiểm tra một lượt trên người cô, ngoại trừ chỗ bị băng bó, những chỗ khác không có vết thương ngoài, nhẹ nhàng gọi cô, cũng có hơi hơi phản ứng. Tạp Na xoay người đi xuống lầu lấy thuốc cùng nước.
Hạ Hạ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, cô biết mình đã tỉnh, chỉ là hai mắt không mở ra được, lỗ tai cũng nghe không rõ. Trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cô dậy, cô dựa vào một thân thể mềm mại, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, dỗ cô uống thuốc.
Là mẹ sao? Cô không biết nữa.
Thuốc thực sự rất đắng, nhưng cô vẫn nuốt toàn bộ xuống.
Chăn trên người rất mềm rất nhẹ, có người dịch góc chăn cho cô, lại sờ trán của cô. Cô rất muốn mở mắt nhìn xem, mở miệng hỏi một chút, nhưng thật sự không có sức lực. Cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc Hạ Hạ ngủ say, Tạp Na tiến vào đo nhiệt độ cơ thể hai lần, uống thuốc hạ sốt xong tác dụng cũng không lớn, cô lại lần nữa giúp Hạ Hạ hạ nhiệt độ bằng vật lý, chờ nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài trời đã tối đen.
Đoán chừng Hạ Hạ cũng sắp tỉnh, Tạp Na vào bếp rửa tay. Trẻ con bị ốm cũng chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, cô chuẩn bị làm chút cháo cùng canh cho Hạ Hạ, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa mở ra, Tạp Na thấy một người đàn ông quen mắt. Người này đi theo anh Khôn cùng A Diệu, đã từng tới nơi này vài lần.
“Cô Tạp Na, quấy rầy rồi.”
“Làm sao vậy?” Tạp Na nói, “Anh Khôn không ở đây.”
“À tôi biết, anh Khôn và anh Diệu đều không ở đây, cái này……”
Tạp Na cũng nhìn qua, trong ngực người này đang ôm hủ tro cốt.
Người nọ giải thích tình huống, Tạp Na nghe xong khẽ nhíu mày: “Cho nên, mẹ Hạ Hạ là bởi vì ba cô ấy qua đời, cũng tự sát theo?”
“Đúng thế, đêm Chu Diệu Huy chết, phu nhân của ông ấy cũng tự sát, lúc phát hiện trên người còn có quần áo của chồng. Hậu sự của Chu Diệu Huy đã xong xuôi, tro cốt của vị phu nhân này không ai quản, anh Khôn rất bận, nói để cô tự sắp xếp. Vì vậy tôi mới tới đây hỏi, nên tìm đại một chỗ để đặt lên, hay là?”
Tạp Na trầm mặc một lát, nói: “Trước tiên cứ đưa cho tôi. Nếu cô ấy không thể tham gia lễ tang của ba, không thể để tro cốt của mẹ cũng bị người khác xử lý, cái này trước tiên đặt ở này mấy ngày. Phiền anh để lại cho tôi một phương thức liên hệ, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ liên hệ cho anh.”
“Vâng, cô Tạp Na.”
Người nọ đi rồi, Tạp Na nhìn đồ vật trên tay, khẽ thở dài. Hóa ra là trải qua chuyện như vậy, hai ngày ngắn ngủn, mất đi cả ba lẫn mẹ.
Cô lại lần nữa đến phòng Hạ Hạ, đem hủ tro cốt có khắc tên Tát Mã và ảnh chụp của bà, đặt trên ngăn tủ đầu giường.
Cô gái trên giường đã hạ sốt, chỉ là chưa tỉnh lại.
Cho đến khi Tạp Na bưng cháo đã nấu xong lên, mới rốt cuộc thấy dưới khe cửa lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Biểu tình cô buông lỏng, Hạ Hạ đã tỉnh.
Gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng nhàn nhạt “Mời vào”.
Trên đường từ bệnh viện trở về, cô ngồi ở xe ghế sau, ngồi bên cạnh Chu Dần Khôn, từ đầu đến cuối đều cúi đầu, không mở miệng nói một lời.
Giống như cái gì cũng không còn quan trọng nữa, đang ở nơi nào, ở bên cạnh ai, đều không quan trọng.
Xe vững vàng dừng lại trước cửa biệt thự, cửa xe mở ra, cô gái cúi đầu bước xuống.
Chu Dần Khôn cũng không quan tâm tới cô, mới vừa xuống xe đã thấy Tạp Na đứng ở cửa.
“Anh Khôn.” Giọng nói Tạp Na vẫn dịu dàng như cũ, đang chuẩn bị tiến lên khoác cánh tay Chu Dần Khôn, sau đó thấy phía sau lưng anh lại có một cô gái.
Mang người phụ nữ khác về nhà, là chuyện chưa từng có trước đây.
Cô gái này thoạt nhìn tuổi còn rất nhỏ, tuy rằng dáng người mảnh khảnh, nhưng khuôn mặt lại rất xinh đẹp, cô gái đang cúi đầu, khiến khuôn mặt càng thêm nhỏ nhắn tinh xảo. Mặc dù bản thân đã cố gắng cho là mình rộng lượng, nhưng nụ cười của Tạp Na vẫn cứng đờ, “Vị này là……”
Chu Dần Khôn quay đầu lại nhìn, “Con gái Chu Diệu Huy, tên là Chu Hạ Hạ, đến đây ở một thời gian.”
Thì ra là cháu gái. Tạp Na lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng đúng, cô gái này vừa nhìn đã biết vẫn còn trong độ tuổi đi học, nếu thật sự là người phụ nữ của anh Khôn, hai người sẽ không một trước một sau bước vào, hoàn toàn không có bất kỳ sự giao tiếp nào.
Hiển nhiên là hai chú cháu không thân quen cho lắm.
Chu Dần Khôn luôn luôn không thích Chu Diệu Huy, Tạp Na có biết một chút. Tuy không biết Chu Dần Khôn vì sao lại chăm sóc cho con gái của ông, nhưng Tạp Na vẫn rất hoan nghênh, ít nhất trong biệt thự trống rỗng này không còn chỉ có một người là cô.
“Em tự sắp xếp đi.”
Chu Dần Khôn ném xuống một câu như vậy liền vào cửa lên lầu, A Diệu lái xe rời đi. Cửa chỉ còn lại Tạp Na cùng Hạ Hạ.
“Lại đây, Hạ Hạ, đi theo tôi.”
Đều là phụ nữ với nhau, Tạp Na cảm nhận được sự suy sụp cùng bất an của cô gái, cô chủ động tiến lên dắt tay Hạ Hạ, mang cô ấy vào cửa. Tạp Na sắp xếp cho Chu Hạ Hạ phòng trên tầng hai, cách phòng ngủ chính cùng thư phòng một đoạn, nhưng cách phòng ngủ phụ rất gần.
“Hạ Hạ, cháu sẽ ở phòng này, phòng ngủ phụ bên cạnh là phòng tôi. Nếu có chuyện gì, có thể trực tiếp tới tìm tôi nhé.”
Giọng nói dịu dàng lộ ra ấm áp, lướt qua lỗ tai cùng trái tim Hạ Hạ, cô rốt cuộc cũng có chút phản ứng, môi giật giật.
“Cảm ơn.”
Thanh âm khàn khàn vô cùng.
Tạp Na giật mình, “Không cần khách sáo, ừm…… Cháu cứ từ từ làm quen với nơi này nhé.”
Cô bước ra khỏi phòng Hạ Hạ, muốn đi hỏi Chu Dần Khôn một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sau khi người đàn ông tắm rửa xong lại nghe điện thoại rất lâu, gọi cho A Diệu vừa rời đi quay lại, không nhiều lời thêm thì đã rời đi mất rồi.
Đối với việc rời đi như vậy, Tạp Na tập mãi thành quen, lời muốn hỏi vừa đến bên miệng lại phải nuốt trở về như trước.
Cô không quá yên tâm với cô gái một mình ở phòng mới, tìm thuốc ho thông họng, rót một cốc nước ấm sau đó bưng lên. Định để cô bé uống xong, rồi hỏi cô ấy muốn ăn gì.
Không nghĩ tới cô gõ cửa không có ai trả lời, Tạp Na mở cửa đi vào, thấy Hạ Hạ cuộn tròn ở trên giường, nhắm mắt lại, sắc mặt ửng đỏ. Cô tiến lên sờ trán cô gái, quả nhiên là phát sốt.
Tạp Na kiểm tra một lượt trên người cô, ngoại trừ chỗ bị băng bó, những chỗ khác không có vết thương ngoài, nhẹ nhàng gọi cô, cũng có hơi hơi phản ứng. Tạp Na xoay người đi xuống lầu lấy thuốc cùng nước.
Hạ Hạ cảm thấy vừa nóng vừa lạnh, cô biết mình đã tỉnh, chỉ là hai mắt không mở ra được, lỗ tai cũng nghe không rõ. Trong lúc mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng nâng cô dậy, cô dựa vào một thân thể mềm mại, bên tai vang lên giọng nói dịu dàng, dỗ cô uống thuốc.
Là mẹ sao? Cô không biết nữa.
Thuốc thực sự rất đắng, nhưng cô vẫn nuốt toàn bộ xuống.
Chăn trên người rất mềm rất nhẹ, có người dịch góc chăn cho cô, lại sờ trán của cô. Cô rất muốn mở mắt nhìn xem, mở miệng hỏi một chút, nhưng thật sự không có sức lực. Cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc Hạ Hạ ngủ say, Tạp Na tiến vào đo nhiệt độ cơ thể hai lần, uống thuốc hạ sốt xong tác dụng cũng không lớn, cô lại lần nữa giúp Hạ Hạ hạ nhiệt độ bằng vật lý, chờ nhiệt độ giảm xuống, bên ngoài trời đã tối đen.
Đoán chừng Hạ Hạ cũng sắp tỉnh, Tạp Na vào bếp rửa tay. Trẻ con bị ốm cũng chỉ có thể ăn đồ ăn thanh đạm, cô chuẩn bị làm chút cháo cùng canh cho Hạ Hạ, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa mở ra, Tạp Na thấy một người đàn ông quen mắt. Người này đi theo anh Khôn cùng A Diệu, đã từng tới nơi này vài lần.
“Cô Tạp Na, quấy rầy rồi.”
“Làm sao vậy?” Tạp Na nói, “Anh Khôn không ở đây.”
“À tôi biết, anh Khôn và anh Diệu đều không ở đây, cái này……”
Tạp Na cũng nhìn qua, trong ngực người này đang ôm hủ tro cốt.
Người nọ giải thích tình huống, Tạp Na nghe xong khẽ nhíu mày: “Cho nên, mẹ Hạ Hạ là bởi vì ba cô ấy qua đời, cũng tự sát theo?”
“Đúng thế, đêm Chu Diệu Huy chết, phu nhân của ông ấy cũng tự sát, lúc phát hiện trên người còn có quần áo của chồng. Hậu sự của Chu Diệu Huy đã xong xuôi, tro cốt của vị phu nhân này không ai quản, anh Khôn rất bận, nói để cô tự sắp xếp. Vì vậy tôi mới tới đây hỏi, nên tìm đại một chỗ để đặt lên, hay là?”
Tạp Na trầm mặc một lát, nói: “Trước tiên cứ đưa cho tôi. Nếu cô ấy không thể tham gia lễ tang của ba, không thể để tro cốt của mẹ cũng bị người khác xử lý, cái này trước tiên đặt ở này mấy ngày. Phiền anh để lại cho tôi một phương thức liên hệ, sau khi sắp xếp xong tôi sẽ liên hệ cho anh.”
“Vâng, cô Tạp Na.”
Người nọ đi rồi, Tạp Na nhìn đồ vật trên tay, khẽ thở dài. Hóa ra là trải qua chuyện như vậy, hai ngày ngắn ngủn, mất đi cả ba lẫn mẹ.
Cô lại lần nữa đến phòng Hạ Hạ, đem hủ tro cốt có khắc tên Tát Mã và ảnh chụp của bà, đặt trên ngăn tủ đầu giường.
Cô gái trên giường đã hạ sốt, chỉ là chưa tỉnh lại.
Cho đến khi Tạp Na bưng cháo đã nấu xong lên, mới rốt cuộc thấy dưới khe cửa lộ ra ánh sáng yếu ớt.
Biểu tình cô buông lỏng, Hạ Hạ đã tỉnh.
Gõ gõ cửa, bên trong truyền đến một tiếng nhàn nhạt “Mời vào”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.