Chương 40: Đáng Yêu
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Hạ Hạ không nhìn thấy chỉ thị của A Diệu, chỉ thấy nhân viên phục vụ ôm thực đơn vội vàng lui ra ngoài, bả vai cô suy sụp, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất mát.
Được mang lên đầu tiên chính là hồng trà, sau khi ngâm trà qua lần thứ nhất, hương trà nồng đậm rất nhanh lan tỏa toàn bộ khu vực ghế.
Loại chuyện pha trà này, A Diệu không am hiểu, anh ta và Chu Hạ Hạ đều nhìn động tác của Chu Dần Khôn, Hạ Hạ giờ mới biết uống trà cũng có nhiều bước như vậy. Cô vẫn cho rằng chỉ cần đem lá trà bỏ vào trong nước nóng ngâm là được, còn thắc mắc tại sao trà không được pha sẵn mà khách phải tự động tay pha.
Hồng trà (trà đen) không giống như trà xanh tính lạnh hơi chát, mà là tản ra hương thơm ngọt ngào ấm áp và không thích hợp ngâm lâu, lần thứ nhất ngâm ra hương trà, lần thứ hai ngâm ra hương vị nồng đậm chính tông nhất, lần thứ ba ngâm ra hương vị hơi nhạt, nhưng sẽ lưu hương lâu trên môi và răng, thích hợp nhất khi dùng trà phối hợp với bánh.
Chu Hạ Hạ thấy Chu Dần Khôn rót một tách, đặt lên bàn tròn, đưa tới trước mặt A Diệu: “Nếm thử.”
“Cám ơn anh Khôn.” A Diệu cầm lên nếm thử, nhấp một ngụm, cứng rắn nói ra hai chữ: “Uống ngon.”
Ở chỗ anh ta, đồ ăn vào miệng chỉ có thể ăn và không thể ăn, ngon và không ngon. Cái khác nói không nên lời.
Sau đó, Hạ Hạ thấy Chu Dần Khôn lại rót một tách. Nước trà tản nhiệt đổ vào tách trà sứ trắng, cô nghĩ tách này hẳn là của anh.
Ai ngờ ngay sau đó, tách trà sứ trắng chứa hồng trà cũng được đặt lên bàn quay, tiếp theo vững vàng chuyển tới trước mặt mình.
Chu Dần Khôn nhìn đôi mắt to của Hạ Hạ, bên trong giống như viết đầy chữ “Đây là cho cháu sao?”
Buồn cười và hài hước.
Anh hất cằm, lúc này Chu Hạ Hạ mới cầm lấy tách hồng trà lên uống một ngụm. Nước trà không nóng như trong tưởng tượng của cô, sau khi uống vào thì quẩn quanh đầu lưỡi, rõ ràng là nước trà, nhưng lại nếm ra một loại cảm giác êm dịu, uống xuống một hơi ấm áp đến tận dạ dày.
“Uống ngon không?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Uống ngon ạ.”
“Một tách này của cháu, ước chừng hai ngàn đô la Hồng Kông.”
Ngón tay cô gái run lên: “Cái gì?”
Cô không thể tin nổi nhìn về phía trên tay còn thừa một chút nước trà trong tách, chỉ một ngụm nước trà, đắt như vậy sao?
Nhưng hương trà lan khắp phòng không lừa được người, A Diệu có lẽ đã gọi loại hồng trà rất đắt.
Uống cũng đã uống rồi, cô đành phải nói: “Cháu sẽ trả tiền lại.”
Lúc này cửa được bên ngoài đẩy ra, nhân viên phục vụ vững vàng đẩy xe thức ăn đi vào, mang thức ăn lên, Chu Hạ Hạ vui mừng nhìn thấy mấy thứ mình vừa gọi lại đều có ở đây, vốn còn đang bị hồng trà đắt tiền làm cho kinh ngạc, lúc này lại cười đến mặt mày cong cong.
Mang thức ăn lên xong, Chu Hạ Hạ liền chờ Chu Dần Khôn động đũa trước, ai ngờ giây tiếp theo cửa lại bị người ta đẩy ra, lúc này đi vào không phải nhân viên phục vụ, mà là một người phụ nữ đeo kính râm cực lớn, dáng người cao gầy nóng bỏng.
“Anh Khôn, chúng ta đã lâu không gặp ~~~” Người phụ nữ vừa vào đã mang đến một mùi thơm rất dễ chịu, trộn lẫn trong hương trà cũng chẳng hề đối lập.
Chu Hạ Hạ đang thán phục người vừa tới có vóc dáng rất cao và làn da thật trắng, ngay cả giọng nói cũng rất dễ nghe, kết quả liền thấy cô ấy vừa nhiệt tình kiều mỵ gọi Chu Dần Khôn, ngay sau đó trực tiếp an vị ở trên đùi của người đàn ông, ôm cổ anh, ở bên tai anh nói một câu nhỏ nhẹ.
Nghe không rõ là nói cái gì, chỉ thấy người đàn ông ôm eo cô ấy cười: “Được, đều nghe lời em vậy.”
Giọng điệu cưng chiều, nghe xong da đầu của Chu Hạ Hạ tê dại.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, giọng Thái vừa nũng nịu, nói mình khát nước.
Chu Dần Khôn liền cầm lấy tách trà còn chưa động đậy trước mặt anh, đưa đến bên môi cô ấy. Người phụ nữ cũng không tự mình cầm, liền lấy tư thế này nếm thử một ngụm, không biết là cố ý hay là vô tình, cánh môi mềm mại vừa vặn chạm đến đầu ngón tay của người đàn ông.
Chu Dần Khôn véo eo cô ấy: “Đừng nghịch ngợm.”
Người phụ nữ cười duyên từ trên người anh đi xuống, ngồi vị trí ở bên tay trái anh, lúc này mới chú ý tới đối diện còn có một cô gái nhỏ đang ngồi.
Mà cô gái nhỏ này hiển nhiên là nhận ra cô ấy là ai, đang ngây ngốc nhìn cô ấy, vẻ mặt không thể tin.
Đây có phải là quý cô Kiều Toa Ngang cao quý lạnh lùng trên TV không... Trong buổi phỏng vấn với Jeffrey, rõ ràng cách ăn nói cử chỉ đều lãnh đạm và tao nhã mà.
“Em gái nhỏ này là ai vậy, còn mặc đồng phục học sinh.” Nói xong cô ấy nhìn Chu Dần Khôn một cái, giọng điệu không vui: “Anh Khôn có em tại sao còn muốn tìm
người khác? Em không chơi mấy trò lộn xộn đó.”
“Nghĩ lung tung cái gì, cháu gái của tôi.”
Lần này đến phiên Kiều Toa Ngang bất ngờ, trước kia hẹn hò với Chu Dần Khôn, bên cạnh anh nhiều lắm cũng chỉ có một vệ sĩ, lúc này sao còn có thêm cháu gái?
“Chào chị.” Chu Hạ Hạ kinh ngạc thì kinh ngạc, cuối cùng vẫn đắm chìm dưới vẻ đẹp của Kiều Toa Ngang.
Tuy rằng tính cách của cô ấy dường như khác biệt một trời một vực so với trên TV, nhưng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp này so với trên màn hình càng thêm kinh vi thiên nhân*, từ mắt đến mũi, đến môi rồi đến da, hoàn mỹ đến không giống người thật.
*ngụ ý: kinh ngạc trước vẻ đẹp như thần tiên mới có.
“Ơ kìa cháu gái nhỏ, sao có thể gọi là chị chứ?”
Tuy là nói như vậy, nhưng cô ấy nháy mắt mấy cái với Hạ Hạ, tỏ vẻ rất thích xưng hô này, theo bối phận Hạ Hạ nên gọi cô ấy là thím. Kiều Toa Ngang mới hai mươi bốn tuổi, làm sao chịu được một tiếng thím.
Nếu cô không phải là tình nhân khác của Chu Dần Khôn, Kiều Toa Ngang liền trở nên vô cùng rộng lượng, hơn nữa Chu Hạ Hạ vốn là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, Kiều Toa Ngang càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu: “Sau này em cũng muốn sinh một cô bé đáng yêu như vậy.”
Nói xong còn liếc mắt nhìn Chu Dần Khôn.
Chu Hạ Hạ nghe được lời khen ngợi, ngượng ngùng sờ sờ cằm, vừa định nói tiếng cám ơn, chợt nghe thấy Chu Dần Khôn nói tiếp: “Con bé đáng yêu chỗ nào?”
Kiều Toa Ngang chợt nhớ tới Chu Dần Khôn không thích trẻ con, vì thế cười hỏi: “Anh Khôn nhìn ai cũng không đáng yêu à?”
Chu Dần Khôn nhướng mày: “Không.”
Kiều Toa Ngang tò mò nhìn anh: “Vậy em có đáng yêu không?”
“Đôi khi đáng yêu.”
“Lúc nào?”
Chu Dần Khôn thì thầm gì đó bên tai cô ấy, Kiều Toa Ngang đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là đỏ mặt: “Sao anh lại như vậy!”
Nhìn thì giống như nổi giận, thực tế là hôn lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia một cái.
A Diệu thờ ơ ăn, tất nhiên là không thấy lạ lẫm gì với loại chuyện này. Đây là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng là không ai để ý đến cô, nhưng khóe mắt Chu Dần Khôn lại nhìn thấy cô vùi đầu ăn cháo thịt cua, vành tai thì trở nên hồng hồng.
Được mang lên đầu tiên chính là hồng trà, sau khi ngâm trà qua lần thứ nhất, hương trà nồng đậm rất nhanh lan tỏa toàn bộ khu vực ghế.
Loại chuyện pha trà này, A Diệu không am hiểu, anh ta và Chu Hạ Hạ đều nhìn động tác của Chu Dần Khôn, Hạ Hạ giờ mới biết uống trà cũng có nhiều bước như vậy. Cô vẫn cho rằng chỉ cần đem lá trà bỏ vào trong nước nóng ngâm là được, còn thắc mắc tại sao trà không được pha sẵn mà khách phải tự động tay pha.
Hồng trà (trà đen) không giống như trà xanh tính lạnh hơi chát, mà là tản ra hương thơm ngọt ngào ấm áp và không thích hợp ngâm lâu, lần thứ nhất ngâm ra hương trà, lần thứ hai ngâm ra hương vị nồng đậm chính tông nhất, lần thứ ba ngâm ra hương vị hơi nhạt, nhưng sẽ lưu hương lâu trên môi và răng, thích hợp nhất khi dùng trà phối hợp với bánh.
Chu Hạ Hạ thấy Chu Dần Khôn rót một tách, đặt lên bàn tròn, đưa tới trước mặt A Diệu: “Nếm thử.”
“Cám ơn anh Khôn.” A Diệu cầm lên nếm thử, nhấp một ngụm, cứng rắn nói ra hai chữ: “Uống ngon.”
Ở chỗ anh ta, đồ ăn vào miệng chỉ có thể ăn và không thể ăn, ngon và không ngon. Cái khác nói không nên lời.
Sau đó, Hạ Hạ thấy Chu Dần Khôn lại rót một tách. Nước trà tản nhiệt đổ vào tách trà sứ trắng, cô nghĩ tách này hẳn là của anh.
Ai ngờ ngay sau đó, tách trà sứ trắng chứa hồng trà cũng được đặt lên bàn quay, tiếp theo vững vàng chuyển tới trước mặt mình.
Chu Dần Khôn nhìn đôi mắt to của Hạ Hạ, bên trong giống như viết đầy chữ “Đây là cho cháu sao?”
Buồn cười và hài hước.
Anh hất cằm, lúc này Chu Hạ Hạ mới cầm lấy tách hồng trà lên uống một ngụm. Nước trà không nóng như trong tưởng tượng của cô, sau khi uống vào thì quẩn quanh đầu lưỡi, rõ ràng là nước trà, nhưng lại nếm ra một loại cảm giác êm dịu, uống xuống một hơi ấm áp đến tận dạ dày.
“Uống ngon không?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Uống ngon ạ.”
“Một tách này của cháu, ước chừng hai ngàn đô la Hồng Kông.”
Ngón tay cô gái run lên: “Cái gì?”
Cô không thể tin nổi nhìn về phía trên tay còn thừa một chút nước trà trong tách, chỉ một ngụm nước trà, đắt như vậy sao?
Nhưng hương trà lan khắp phòng không lừa được người, A Diệu có lẽ đã gọi loại hồng trà rất đắt.
Uống cũng đã uống rồi, cô đành phải nói: “Cháu sẽ trả tiền lại.”
Lúc này cửa được bên ngoài đẩy ra, nhân viên phục vụ vững vàng đẩy xe thức ăn đi vào, mang thức ăn lên, Chu Hạ Hạ vui mừng nhìn thấy mấy thứ mình vừa gọi lại đều có ở đây, vốn còn đang bị hồng trà đắt tiền làm cho kinh ngạc, lúc này lại cười đến mặt mày cong cong.
Mang thức ăn lên xong, Chu Hạ Hạ liền chờ Chu Dần Khôn động đũa trước, ai ngờ giây tiếp theo cửa lại bị người ta đẩy ra, lúc này đi vào không phải nhân viên phục vụ, mà là một người phụ nữ đeo kính râm cực lớn, dáng người cao gầy nóng bỏng.
“Anh Khôn, chúng ta đã lâu không gặp ~~~” Người phụ nữ vừa vào đã mang đến một mùi thơm rất dễ chịu, trộn lẫn trong hương trà cũng chẳng hề đối lập.
Chu Hạ Hạ đang thán phục người vừa tới có vóc dáng rất cao và làn da thật trắng, ngay cả giọng nói cũng rất dễ nghe, kết quả liền thấy cô ấy vừa nhiệt tình kiều mỵ gọi Chu Dần Khôn, ngay sau đó trực tiếp an vị ở trên đùi của người đàn ông, ôm cổ anh, ở bên tai anh nói một câu nhỏ nhẹ.
Nghe không rõ là nói cái gì, chỉ thấy người đàn ông ôm eo cô ấy cười: “Được, đều nghe lời em vậy.”
Giọng điệu cưng chiều, nghe xong da đầu của Chu Hạ Hạ tê dại.
Người phụ nữ tháo kính râm xuống, giọng Thái vừa nũng nịu, nói mình khát nước.
Chu Dần Khôn liền cầm lấy tách trà còn chưa động đậy trước mặt anh, đưa đến bên môi cô ấy. Người phụ nữ cũng không tự mình cầm, liền lấy tư thế này nếm thử một ngụm, không biết là cố ý hay là vô tình, cánh môi mềm mại vừa vặn chạm đến đầu ngón tay của người đàn ông.
Chu Dần Khôn véo eo cô ấy: “Đừng nghịch ngợm.”
Người phụ nữ cười duyên từ trên người anh đi xuống, ngồi vị trí ở bên tay trái anh, lúc này mới chú ý tới đối diện còn có một cô gái nhỏ đang ngồi.
Mà cô gái nhỏ này hiển nhiên là nhận ra cô ấy là ai, đang ngây ngốc nhìn cô ấy, vẻ mặt không thể tin.
Đây có phải là quý cô Kiều Toa Ngang cao quý lạnh lùng trên TV không... Trong buổi phỏng vấn với Jeffrey, rõ ràng cách ăn nói cử chỉ đều lãnh đạm và tao nhã mà.
“Em gái nhỏ này là ai vậy, còn mặc đồng phục học sinh.” Nói xong cô ấy nhìn Chu Dần Khôn một cái, giọng điệu không vui: “Anh Khôn có em tại sao còn muốn tìm
người khác? Em không chơi mấy trò lộn xộn đó.”
“Nghĩ lung tung cái gì, cháu gái của tôi.”
Lần này đến phiên Kiều Toa Ngang bất ngờ, trước kia hẹn hò với Chu Dần Khôn, bên cạnh anh nhiều lắm cũng chỉ có một vệ sĩ, lúc này sao còn có thêm cháu gái?
“Chào chị.” Chu Hạ Hạ kinh ngạc thì kinh ngạc, cuối cùng vẫn đắm chìm dưới vẻ đẹp của Kiều Toa Ngang.
Tuy rằng tính cách của cô ấy dường như khác biệt một trời một vực so với trên TV, nhưng khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp này so với trên màn hình càng thêm kinh vi thiên nhân*, từ mắt đến mũi, đến môi rồi đến da, hoàn mỹ đến không giống người thật.
*ngụ ý: kinh ngạc trước vẻ đẹp như thần tiên mới có.
“Ơ kìa cháu gái nhỏ, sao có thể gọi là chị chứ?”
Tuy là nói như vậy, nhưng cô ấy nháy mắt mấy cái với Hạ Hạ, tỏ vẻ rất thích xưng hô này, theo bối phận Hạ Hạ nên gọi cô ấy là thím. Kiều Toa Ngang mới hai mươi bốn tuổi, làm sao chịu được một tiếng thím.
Nếu cô không phải là tình nhân khác của Chu Dần Khôn, Kiều Toa Ngang liền trở nên vô cùng rộng lượng, hơn nữa Chu Hạ Hạ vốn là một học sinh ngoan ngoãn nghe lời, Kiều Toa Ngang càng nhìn càng cảm thấy đáng yêu: “Sau này em cũng muốn sinh một cô bé đáng yêu như vậy.”
Nói xong còn liếc mắt nhìn Chu Dần Khôn.
Chu Hạ Hạ nghe được lời khen ngợi, ngượng ngùng sờ sờ cằm, vừa định nói tiếng cám ơn, chợt nghe thấy Chu Dần Khôn nói tiếp: “Con bé đáng yêu chỗ nào?”
Kiều Toa Ngang chợt nhớ tới Chu Dần Khôn không thích trẻ con, vì thế cười hỏi: “Anh Khôn nhìn ai cũng không đáng yêu à?”
Chu Dần Khôn nhướng mày: “Không.”
Kiều Toa Ngang tò mò nhìn anh: “Vậy em có đáng yêu không?”
“Đôi khi đáng yêu.”
“Lúc nào?”
Chu Dần Khôn thì thầm gì đó bên tai cô ấy, Kiều Toa Ngang đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là đỏ mặt: “Sao anh lại như vậy!”
Nhìn thì giống như nổi giận, thực tế là hôn lên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia một cái.
A Diệu thờ ơ ăn, tất nhiên là không thấy lạ lẫm gì với loại chuyện này. Đây là lần đầu tiên Chu Hạ Hạ nhìn thấy cảnh tượng này, rõ ràng là không ai để ý đến cô, nhưng khóe mắt Chu Dần Khôn lại nhìn thấy cô vùi đầu ăn cháo thịt cua, vành tai thì trở nên hồng hồng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.