Chương 4: Gặp Lại
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Khu phố người Hoa ở Bangkok.
Khu phố này nằm ở phía Tây trung tâm thành phố Bangkok, là một trong những khu thương mại sầm uất nhất thành phố, quy mô và mức độ thịnh vượng đứng đầu trong số các khu phố người Hoa ở Đông Nam Á. Hầu hết các ngôi nhà ở đây đều tương đối cũ, người cư trú và người kinh doanh đều đông đúc, đa phần tất cả đều là người Hoa, còn được gọi là “Thành phố Trung Quốc”, có lịch sử gần 200 năm.
So với ngày thường, khu phố người Hoa hôm nay rõ ràng là sôi động hơn, nhà hàng Hoành Viễn lớn nhất ở đây đã có người bao trọn, các món ăn và nghi thức tiếp khách của tiệc sinh nhật đều tuân theo phong tục truyền thống nhất của Trung Quốc. Từ đại sảnh tầng một đến tầng ba, mỗi tầng đều bày hơn trăm bàn tiệc rượu, ngồi tại tầng một toàn là những người đàn ông thô lỗ, dựa vào nắm đấm để kiếm sống, thường được gọi là côn đồ. Tầng hai dành cho người thân và bạn bè có mối quan hệ với người được chúc thọ trong ngày hôm nay, có nam có nữ, có già có trẻ.
Theo như thường lệ, Chu Hạ Hạ nên ở tầng hai. Vết thương trên đầu Chu Diệu Huy không thích hợp để tham dự bữa tiệc mừng thọ hôm nay, mà Tát Mã đương nhiên càng không có tâm trạng đó, nếu không phải tháng trước Chu Hạ Hạ đã đồng ý với Tụng Ân, cô cũng không định đến. Cô cũng nói với mẹ như vậy, nhưng Tát Mã nói chuyện của người lớn không liên quan gì đến trẻ con, cô có thể đi nếu cô muốn.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ lương thiện, càng là một đứa trẻ biết nghe lời. Lời của ba mẹ, lời của bạn tốt cô đều để ở trong lòng.
Nhìn Tụng Ân, người cùng cô về nhà và vẫn đang đợi cô ở cửa, cô không nỡ nói nên lời từ chối.
Cũng là vì Tụng Ân mà Chu Hạ Hạ ngồi ở tầng ba.
Tụng Ân là cháu ruột của Thác Sa.
Thác Sa, xuất thân từ hội Hồng Môn Trung Nghĩa*, sau này sáng lập bang Hồng Ngõa, là một trong những bang phái người Hoa lớn nhất Thái Lan lúc bấy giờ. Mà khi ông nội của Chu Hạ Hạ - Tái Bồng còn chưa thành lập quân vũ trang của riêng mình, thì đã hợp tác với Thác Sa, dựa vào số lượng thuốc phiện ở Tam Giác Vàng. Đen ăn đen** trong cuộc chiến ma túy, nuốt chửng hết một lượng lớn hàng, từ đó về sau mở rộng địa bàn. Lúc đó bang Hồng Ngõa nhiều người ít súng, về sau mấy lần bắn giết nhau ở Thái Lan đều dựa vào tài chính của Tái Bồng. Mặc dù sau này mỗi người trong số họ đều tự lớn mạnh, phần giao tình lúc trước vẫn tự ngầm hiểu.
(*) Tên đời đầu của băng đảng 14K (một trong ‘Tứ đại hắc bang’ trong giới xã hội đen Hồng Kông).
(**) Một chiến lợi phẩm của người khác trộm được, sau đó mình cướp (ăn) đi của người đó, đều làm việc xấu như nhau nhưng ai mưu mô hơn thì thắng.
Tái Bồng cùng Thác Sa cách nhau một khoảng rất xa từ Bắc tới Tây, vào lần đại thọ thứ 60 này của Thác Sa, Tái Bồng đã nhờ người con trai cả Chu Diệu Huy thay mặt gia đình đến dự, nhưng điều không ngờ tới là Chu Diệu Huy lại bị thương vào một ngày trước bữa tiệc mừng thọ.
“Ông nội, cháu dẫn Hạ Hạ tới đây!” Tụng Ân kéo Chu Hạ Hạ tới bàn chính.
“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Hạ Hạ chắp hai tay chạm vào chóp mũi, đúng chuẩn tiếng Thái.
“Cảm ơn cháu, Tiểu Hạ Hạ.” Thác Sa mặc áo gấm, đầu trọc, trong tay đang cầm chuỗi Phật châu, dùng tiếng Trung không chuẩn như Tụng Ân nói chuyện với Chu Hạ Hạ.
Thấy Thác Sa cười tít mắt nói chuyện với một cô gái nhỏ, trong đại sảnh rất nhiều người đều nhìn qua, chỉ nghe nói Thác Sa chỉ có một cháu trai bảo bối duy nhất, không nghe nói còn có cháu gái.
Vì vậy có người nửa đùa nửa thật thăm dò: “Chú Thác Sa, cô bé xinh đẹp này là ai vậy? Bạn gái nhỏ của Tụng Ân sao?”
Thác Sa cười to haha, xua tay: “Đừng nói bậy, con nhà ai cũng phải chăm chỉ học tập!”
“Nói đúng rồi, chính là bạn gái tôi!” Tụng Ân kéo Chu Hạ Hạ ngồi xuống bàn chính: “Không ai được bắt nạt cô ấy.”
Mọi người trên bàn đều nở nụ cười. Chu Hạ Hạ trợn mắt nhìn một đôi mắt xinh đẹp khác: “Cậu nói bậy bạ gì đó, ai là bạn gái cậu.”
“Ơ, không nói như vậy thì có người hỏi mãi.” Tụng Ân ghé vào tai cô: “Cũng không thể nói cậu là cháu gái của Tái Bồng sao?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Không thể nói.”
Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Chu Diệu Huy đều bảo vệ con gái rất tốt, ít nhất trước mười tuổi, Chu Hạ Hạ đều chỉ cho rằng ba là một phú thương bận rộn nhiều việc, mẹ là bà nội trợ toàn thời gian. Nhưng sau đó, cô nghe được tên ba và ông nội từ trong tai người khác, mới hiểu được trong nhà đến tột cùng là làm cái gì.
Cô về nhà hỏi qua chuyện này, thì câu trả lời nhận được vẫn là: Chuyện của người lớn, trẻ con không cần bận tâm.
Trong vài năm đầu tiên, Chu Hạ Hạ thực sự không hiểu, giáo viên trong trường nói cho các cô biết, ma túy là phạm pháp, phạm pháp sẽ bị cảnh sát bắt đi ngồi tù. Bạo lực, cầm súng tất cả cũng đều là phạm pháp, gặp phải người như vậy phải tránh xa, phải báo cảnh sát.
Nhưng những gì cô tận mắt chứng kiến lại không phải như vậy. Điều cô không biết là nếu làm bất cứ điều gì đến mức tận cùng, đều sẽ có ảnh hưởng uy hiếp rất lớn, khó có thể dễ dàng lung lay.
Các vấn đề của trẻ con luôn không được tính là một chủ đề của cuộc trò chuyện. Khi các món ăn lần lượt được dọn ra, Thác Sa uống đến mặt mũi hồng hào, đứng dậy nói vài câu rồi nâng ly rượu lên, trong đại sảnh có hàng trăm người rối rít hò reo, náo nhiệt vô cùng. Từ xưa đến nay, tiệc sinh nhật là thời điểm tốt để nói chuyện xây dựng mối quan hệ, mắt thấy một đống người vây quanh Thác Sa mời rượu chen vào không được, không ít người liền để tâm đến Tụng Ân.
Một đám người xông đến, đẩy Chu Hạ Hạ vốn đang chuyên tâm dùng bữa sang một bên.
“Này.” Thác Sa nhìn thấy một đám người vây quanh Tụng Ân mời rượu, đột nhiên nhíu mày, lúc đó trong đại sảnh liền yên tĩnh lại.
Ai ngờ một giây kế tiếp Thác Sa cởi mở cười to: “Tụng Ân là người vai dưới, nên để nó mời rượu! Trẻ con không biết phép tắc, mọi người thứ lỗi cho tôi!”
Thác Sa vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng từ cầu thang tầng ba truyền đến.
“Ơ, náo nhiệt quá nha chú Thác Sa.”
Nghe thấy âm thanh, Thác Sa xoay người nhìn về phía cầu thang. Bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy bên dưới hình như có tiếng đập phá, Ngay sau đó, một bàn tay vén rèm cửa cầu thang sang một bên, bởi vì người đó quá cao, nên hơi cúi đầu đi vào.
Thấy rõ người đến, Chu Hạ Hạ ngay tức khắc hít sâu một hơi.
Chu Dần Khôn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa rộng thùng thình, chỉ cài hai ba nút áo qua loa, một tay đút vào trong túi giống như đang đi nghỉ phép, một tay kia kẹp điếu thuốc, gân xanh nổi lên trên cổ tay, cũng đeo một chuỗi Phật châu.
Nếu như nói lần trước gặp mặt anh nhìn giống một thân sĩ cao quý, vậy lần gặp mặt này, chính là một tên côn đồ đời thứ hai chính cống. Nhìn có vẻ cực kỳ giàu có và cực kỳ bảnh bao.
Chu Hạ Hạ lập tức nhớ tới lời của ba mẹ, yên lặng lui về phía sau hai bước, trốn vào trong đám người.
Khu phố này nằm ở phía Tây trung tâm thành phố Bangkok, là một trong những khu thương mại sầm uất nhất thành phố, quy mô và mức độ thịnh vượng đứng đầu trong số các khu phố người Hoa ở Đông Nam Á. Hầu hết các ngôi nhà ở đây đều tương đối cũ, người cư trú và người kinh doanh đều đông đúc, đa phần tất cả đều là người Hoa, còn được gọi là “Thành phố Trung Quốc”, có lịch sử gần 200 năm.
So với ngày thường, khu phố người Hoa hôm nay rõ ràng là sôi động hơn, nhà hàng Hoành Viễn lớn nhất ở đây đã có người bao trọn, các món ăn và nghi thức tiếp khách của tiệc sinh nhật đều tuân theo phong tục truyền thống nhất của Trung Quốc. Từ đại sảnh tầng một đến tầng ba, mỗi tầng đều bày hơn trăm bàn tiệc rượu, ngồi tại tầng một toàn là những người đàn ông thô lỗ, dựa vào nắm đấm để kiếm sống, thường được gọi là côn đồ. Tầng hai dành cho người thân và bạn bè có mối quan hệ với người được chúc thọ trong ngày hôm nay, có nam có nữ, có già có trẻ.
Theo như thường lệ, Chu Hạ Hạ nên ở tầng hai. Vết thương trên đầu Chu Diệu Huy không thích hợp để tham dự bữa tiệc mừng thọ hôm nay, mà Tát Mã đương nhiên càng không có tâm trạng đó, nếu không phải tháng trước Chu Hạ Hạ đã đồng ý với Tụng Ân, cô cũng không định đến. Cô cũng nói với mẹ như vậy, nhưng Tát Mã nói chuyện của người lớn không liên quan gì đến trẻ con, cô có thể đi nếu cô muốn.
Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ lương thiện, càng là một đứa trẻ biết nghe lời. Lời của ba mẹ, lời của bạn tốt cô đều để ở trong lòng.
Nhìn Tụng Ân, người cùng cô về nhà và vẫn đang đợi cô ở cửa, cô không nỡ nói nên lời từ chối.
Cũng là vì Tụng Ân mà Chu Hạ Hạ ngồi ở tầng ba.
Tụng Ân là cháu ruột của Thác Sa.
Thác Sa, xuất thân từ hội Hồng Môn Trung Nghĩa*, sau này sáng lập bang Hồng Ngõa, là một trong những bang phái người Hoa lớn nhất Thái Lan lúc bấy giờ. Mà khi ông nội của Chu Hạ Hạ - Tái Bồng còn chưa thành lập quân vũ trang của riêng mình, thì đã hợp tác với Thác Sa, dựa vào số lượng thuốc phiện ở Tam Giác Vàng. Đen ăn đen** trong cuộc chiến ma túy, nuốt chửng hết một lượng lớn hàng, từ đó về sau mở rộng địa bàn. Lúc đó bang Hồng Ngõa nhiều người ít súng, về sau mấy lần bắn giết nhau ở Thái Lan đều dựa vào tài chính của Tái Bồng. Mặc dù sau này mỗi người trong số họ đều tự lớn mạnh, phần giao tình lúc trước vẫn tự ngầm hiểu.
(*) Tên đời đầu của băng đảng 14K (một trong ‘Tứ đại hắc bang’ trong giới xã hội đen Hồng Kông).
(**) Một chiến lợi phẩm của người khác trộm được, sau đó mình cướp (ăn) đi của người đó, đều làm việc xấu như nhau nhưng ai mưu mô hơn thì thắng.
Tái Bồng cùng Thác Sa cách nhau một khoảng rất xa từ Bắc tới Tây, vào lần đại thọ thứ 60 này của Thác Sa, Tái Bồng đã nhờ người con trai cả Chu Diệu Huy thay mặt gia đình đến dự, nhưng điều không ngờ tới là Chu Diệu Huy lại bị thương vào một ngày trước bữa tiệc mừng thọ.
“Ông nội, cháu dẫn Hạ Hạ tới đây!” Tụng Ân kéo Chu Hạ Hạ tới bàn chính.
“Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ.” Hạ Hạ chắp hai tay chạm vào chóp mũi, đúng chuẩn tiếng Thái.
“Cảm ơn cháu, Tiểu Hạ Hạ.” Thác Sa mặc áo gấm, đầu trọc, trong tay đang cầm chuỗi Phật châu, dùng tiếng Trung không chuẩn như Tụng Ân nói chuyện với Chu Hạ Hạ.
Thấy Thác Sa cười tít mắt nói chuyện với một cô gái nhỏ, trong đại sảnh rất nhiều người đều nhìn qua, chỉ nghe nói Thác Sa chỉ có một cháu trai bảo bối duy nhất, không nghe nói còn có cháu gái.
Vì vậy có người nửa đùa nửa thật thăm dò: “Chú Thác Sa, cô bé xinh đẹp này là ai vậy? Bạn gái nhỏ của Tụng Ân sao?”
Thác Sa cười to haha, xua tay: “Đừng nói bậy, con nhà ai cũng phải chăm chỉ học tập!”
“Nói đúng rồi, chính là bạn gái tôi!” Tụng Ân kéo Chu Hạ Hạ ngồi xuống bàn chính: “Không ai được bắt nạt cô ấy.”
Mọi người trên bàn đều nở nụ cười. Chu Hạ Hạ trợn mắt nhìn một đôi mắt xinh đẹp khác: “Cậu nói bậy bạ gì đó, ai là bạn gái cậu.”
“Ơ, không nói như vậy thì có người hỏi mãi.” Tụng Ân ghé vào tai cô: “Cũng không thể nói cậu là cháu gái của Tái Bồng sao?”
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu: “Không thể nói.”
Từ nhỏ đến lớn, vợ chồng Chu Diệu Huy đều bảo vệ con gái rất tốt, ít nhất trước mười tuổi, Chu Hạ Hạ đều chỉ cho rằng ba là một phú thương bận rộn nhiều việc, mẹ là bà nội trợ toàn thời gian. Nhưng sau đó, cô nghe được tên ba và ông nội từ trong tai người khác, mới hiểu được trong nhà đến tột cùng là làm cái gì.
Cô về nhà hỏi qua chuyện này, thì câu trả lời nhận được vẫn là: Chuyện của người lớn, trẻ con không cần bận tâm.
Trong vài năm đầu tiên, Chu Hạ Hạ thực sự không hiểu, giáo viên trong trường nói cho các cô biết, ma túy là phạm pháp, phạm pháp sẽ bị cảnh sát bắt đi ngồi tù. Bạo lực, cầm súng tất cả cũng đều là phạm pháp, gặp phải người như vậy phải tránh xa, phải báo cảnh sát.
Nhưng những gì cô tận mắt chứng kiến lại không phải như vậy. Điều cô không biết là nếu làm bất cứ điều gì đến mức tận cùng, đều sẽ có ảnh hưởng uy hiếp rất lớn, khó có thể dễ dàng lung lay.
Các vấn đề của trẻ con luôn không được tính là một chủ đề của cuộc trò chuyện. Khi các món ăn lần lượt được dọn ra, Thác Sa uống đến mặt mũi hồng hào, đứng dậy nói vài câu rồi nâng ly rượu lên, trong đại sảnh có hàng trăm người rối rít hò reo, náo nhiệt vô cùng. Từ xưa đến nay, tiệc sinh nhật là thời điểm tốt để nói chuyện xây dựng mối quan hệ, mắt thấy một đống người vây quanh Thác Sa mời rượu chen vào không được, không ít người liền để tâm đến Tụng Ân.
Một đám người xông đến, đẩy Chu Hạ Hạ vốn đang chuyên tâm dùng bữa sang một bên.
“Này.” Thác Sa nhìn thấy một đám người vây quanh Tụng Ân mời rượu, đột nhiên nhíu mày, lúc đó trong đại sảnh liền yên tĩnh lại.
Ai ngờ một giây kế tiếp Thác Sa cởi mở cười to: “Tụng Ân là người vai dưới, nên để nó mời rượu! Trẻ con không biết phép tắc, mọi người thứ lỗi cho tôi!”
Thác Sa vừa dứt lời, một giọng nói lười biếng từ cầu thang tầng ba truyền đến.
“Ơ, náo nhiệt quá nha chú Thác Sa.”
Nghe thấy âm thanh, Thác Sa xoay người nhìn về phía cầu thang. Bây giờ đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều nghe thấy bên dưới hình như có tiếng đập phá, Ngay sau đó, một bàn tay vén rèm cửa cầu thang sang một bên, bởi vì người đó quá cao, nên hơi cúi đầu đi vào.
Thấy rõ người đến, Chu Hạ Hạ ngay tức khắc hít sâu một hơi.
Chu Dần Khôn mặc một chiếc áo sơ mi in hoa rộng thùng thình, chỉ cài hai ba nút áo qua loa, một tay đút vào trong túi giống như đang đi nghỉ phép, một tay kia kẹp điếu thuốc, gân xanh nổi lên trên cổ tay, cũng đeo một chuỗi Phật châu.
Nếu như nói lần trước gặp mặt anh nhìn giống một thân sĩ cao quý, vậy lần gặp mặt này, chính là một tên côn đồ đời thứ hai chính cống. Nhìn có vẻ cực kỳ giàu có và cực kỳ bảnh bao.
Chu Hạ Hạ lập tức nhớ tới lời của ba mẹ, yên lặng lui về phía sau hai bước, trốn vào trong đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.