Chương 3: Tên Điên
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Chu Hạ Hạ đứng ở trong phòng, nhìn thấy trên đầu ba mình quấn đầy băng gạc, trên tay mẹ cũng quấn băng gạc, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Sau khi bác sĩ rời đi, trong phòng chỉ còn lại một nhà ba người.
Chu Diệu Huy rất thương Hạ Hạ, mặc dù trước mắt còn mơ hồ nhìn không rõ ràng lắm, nhưng ông vẫn vươn tay về phía con gái: “Hạ Hạ lại đây.”
“Ba...” Vừa mở miệng chính là giọng nói nghẹn ngào cực độ, vợ của Chu Diệu Huy là Tát Mã ngồi ở bên giường lau nước mắt.
Bà là một người phụ nữ Thái Lan vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, từ khi đi theo Chu Diệu Huy, liền toàn tâm toàn ý dốc lòng trên người chồng, bởi vì Chu Diệu Huy nói tiếng Trung, bà cũng nghiêm túc học, học không đến ba năm đã có thể nói tiếng Trung lưu loát. Bà cũng biết chồng mình làm chuyện rất nguy hiểm, nhưng bởi vì chưa từng thực sự đi theo ông chứng kiến qua, cho nên vẫn không biết rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm.
Cho đến hôm nay, bà mở cửa thấy Chu Dần Khôn đứng ở bên ngoài, anh rất lễ phép gọi một tiếng chị dâu. Sau đó, bà không biết gì nên dẫn anh lên lầu, vào phòng làm việc của chồng.
Người đàn ông kia một giây trước còn cười gọi anh cả, một giây sau liền bóp cổ Chu Diệu Huy, xách cả người ông lên, kéo qua bàn học hung hăng đập xuống. Ngay sau đó chính là không chút lưu tình mà một cước lại một cước đá vào đầu Chu Diệu Huy, ông thậm chí không kịp mở miệng hỏi nhiều một câu, cũng không kịp giơ tay đánh trả lại, bỗng dưng đã bị Chu Dần Khôn kéo tóc nện vào trên tủ sắt.
Bà thét chói tai nhào tới, mà Chu Dần Khôn liền xé rách quần áo của bà, thậm chí còn xé một miếng để lau tay.
Cuối cùng đưa lên mũi ngửi một cái, vẻ mặt đầy biến thái nói một câu thơm quá.
Tát Mã ôm chồng không ngừng run rẩy. Trong lòng bà cầu xin Hạ Hạ sau khi tan học ở bên ngoài thêm một lát nữa, ngàn vạn lần không nên quay về vào lúc này.
Chu Dần Khôn là một người điên, là một người điên nhìn cực kỳ bình thường, nhưng căn bản không có tình người.
Mà Hạ Hạ nói, cô đã nhìn thấy Chu Dần Khôn rồi, còn nói chuyện với anh, Chu Dần Khôn còn nói: Lần sau nhìn thấy cô, muốn dẫn cô đi ăn ngon.
“Hạ Hạ đừng khóc.” Chu Diệu Huy sờ mặt con gái, cười một cái, nói: “Ba không sao.”
“Chú ấy dựa vào cái gì mà đánh người.” Chu Hạ Hạ khóc đến bả vai run lên một cái: “Ba, vừa rồi bác sĩ nói ba bị thương không nhẹ, chúng ta, chúng ta nên báo cảnh sát bắt chú ấy, chú ấy đây là đột nhập đả thương người, ba biết nhiều cảnh sát như vậy, còn có... người rất lợi hại, tại sao không, không bắt chú ấy nhỉ…”
Cô nghẹn ngào không nói nên lời, muốn lấy tay chạm vào vết thương của Chu Diệu Huy, lại sợ chạm vào làm đau ông.
Cô khóc đến cực kỳ tủi thân, vô cùng hối hận, cô thế mà còn cười với Chu Dần Khôn, còn gọi anh vài tiếng chú út! Chu Hạ Hạ cầm tay Chu Diệu Huy: “Cha, con có lỗi, rất xin lỗi.”
Tuy rằng trước kia Chu Diệu Huy không thường ở nhà, nhưng Chu Hạ Hạ lại rất thân với ông, tay trái ông nắm tay con gái, với tay bên phải qua, lại cầm tay vợ.
“Được rồi, được rồi, tất cả đừng khóc nữa. Chuyện hôm nay ai cũng đừng nhắc lại, nhất là Hạ Hạ, không nên nói chuyện có báo cảnh sát hay không. Chúng ta là người một nhà, chú út cũng là con ruột của ông nội. Chú ấy...... Chính là quá trẻ tuổi, tính tình không tốt, hai người nhìn thấy chú ấy liền tránh ra, đừng chọc chú ấy. Nhớ kỹ chưa?”
Tát Mã luôn luôn lắng nghe lời chồng, bà gật đầu một cái, đau lòng lau nước mắt trên mặt con gái: “Còn nhớ mẹ đã nói gì với con không?”
Chu Hạ Hạ gật đầu: “Cách Chu Dần Khôn thật xa.”
Chu Diệu Huy vốn định sửa lại, cho dù Chu Dần Khôn khốn kiếp, đối với Hạ Hạ mà nói anh cũng là bề trên. Nhưng cơn đau đầu kéo tới, ông không có cách nào mở miệng nói chuyện nữa, xua xua tay, ý bảo hai mẹ con đều đi ra ngoài.
Khi cửa phòng đóng lại, Chu Hạ Hạ nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ trầm thấp, nhất định là rất đau, đau đến mức ba là người điềm tĩnh lợi hại như thế vậy mà phải kêu ra tiếng. Vừa rồi ông đều cố chịu đựng, chịu đựng đau đớn dỗ dành cô và mẹ. Không muốn làm cho bọn họ càng thêm đau lòng.
Chu Hạ Hạ đứng ở cửa phòng, nước mắt lăn từng giọt lớn xuống đất.
Tát Mã thở dài, dắt Hạ Hạ vào phòng: “Chuyện của người lớn, con đừng quan tâm nữa. Đi học đàng hoàng, thi đậu đại học Chulalongkorn làm cho ba tự hào, nhớ không?”
“Dạ.” Chu Hạ Hạ nặng nề gật đầu: “Mẹ, con sẽ cố gắng.”
Tát Mã xoa đầu cô: “Ngủ sớm đi, ngày mai kết thúc học kỳ, về sớm một chút.”“Được.”
Chu Hạ Hạ trở về phòng, rửa mặt bằng nước lạnh.
Nước thấm ướt mái tóc hai bên, cô soi mình trong gương, âm thầm hạ quyết tâm, ba mẹ hi vọng cô vào được trường đại học tốt nhất Thái Lan, cô không thể để họ thất vọng. Vẫn còn ba năm, đủ để cô cố gắng lội ngược dòng, sau đó ngày càng tốt hơn, khuôn mặt trong gương vẫn còn trẻ con, nhưng vô cùng quyết tâm, cô nhất định sẽ vượt qua năm vòng thi tuyển chọn và tiến vào đại học Chulalongkorn.
Vì vậy, chuyện thứ nhất mà cô làm là nói với người bạn tốt Tụng Ân và yêu cầu cậu ấy giúp đỡ.
Tụng Ân là một cậu bé cao ráo và tỏa nắng, bởi vì mối quan hệ giữa hai người lớn nên họ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ, Tụng Ân sau khi nghe xong liền nở nụ cười, nhe ra một hàng răng trắng: “Hạ, cậu cho rằng chỉ cần học tốt là có thể vào được Chulalongkorn sao?”
Chu Hạ Hạ ôm trong tay đống sách giáo khoa và bài tập đã sắp xếp xong, vẻ mặt khó hiểu ngửa đầu nhìn Tụng Ân.
“5 vòng xét tuyển trong kỳ thi tuyển sinh đại học bao gồm kinh nghiệm giáo dục, tham gia các hoạt động, giành được giải thưởng; xét tuyển thẳng vào kỳ thi tuyển sinh đại học; thi sát hạch đại học; tự đề xuất kiểm tra độc lập... nghĩa là cậu không chỉ phải học giỏi mà còn phải xuất sắc về mọi mặt.” Giọng điệu tiếng Trung của Tụng Ân có chút buồn cười, Chu Hạ Hạ muốn nghe kỹ phần tiếp theo, kết quả vẫn không nhịn được bật cười.
“Tụng Ân, tốt hơn là cậu nói tiếng Thái đi, không phải mình nghe không hiểu.”
“Không! Một trong những ngôn ngữ khó nhất trên thế giới là tiếng Trung Quốc, chỉ cần mình có thể nói tốt ngôn ngữ này, thì không có gì là mình không làm được!”
“Được rồi, được rồi, vậy cậu nói tiếp đi.” Chu Hạ Hạ đeo cặp sách đi suốt quãng đường trước khi đến trạm xe buýt.
Mặc dù gia cảnh rất tốt, nhưng Tụng Ân và Hạ Hạ từ nhỏ đã ngồi xe buýt tự mình đi học, không khác gì những đứa trẻ trong các gia đình bình thường.
“Cậu vội cái gì chứ? Đây là điều mà học sinh cấp ba nên suy xét. Tại sao lại lo lắng như vậy khi mới là học sinh cấp hai? So với điều này, chúng ta phải nhanh chóng lên, bữa tiệc sinh nhật của ông nội mình, cả nhà cậu phải đến hết đấy.”
Nói tới đây, Chu Hạ Hạ mới chợt nhớ tới hôm nay phải đi khu phố người Hoa (China Town) để chúc mừng sinh nhật ông nội Tụng Ân. Nhưng...... Ba bị thương rồi, làm sao đi được?
Nhưng cô đã đồng ý với Tụng Ân rằng cô sẽ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.