Chương 1: Tan Học
Chu Phù Yêu
14/06/2023
Tháng tư ở Thái Lan rất nóng, nhưng cũng may sắp được nghỉ hè rồi.
Chu Hạ Hạ tan học về nhà, trong tay còn cầm một que kem sữa, cô đặt cặp sách xuống thấy que kem sắp chảy, vội vàng liếm từ dưới lên. Vị kem sữa thơm lành lạnh tan ra từ đầu lưỡi mang đến cảm giác ngọt ngào.
“Mẹ, con về rồi!”
Cô nhìn trái nhìn phải một chút, hôm nay trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Trên trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, một tay cô cầm kem đưa lên môi liếm, một tay nắm lấy mái tóc xõa ra cầm thành đuôi ngựa, đang định đi lên lầu.
Mà lúc này, một đôi chân xuất hiện ở trước mắt cô.
Chu Hạ Hạ ngẩng đầu, trông thấy một đôi chân dài đang đi xuống cầu thang, là một người đàn ông. Trời hôm nay nóng như thế mà anh còn mặc đến hai lớp áo, bên ngoài là áo vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng.
Đây vốn là bộ trang phục rất lịch sự, nhưng chẳng biết tại sao, trước ngực áo sơ mi anh có vài cúc áo bung ra, mơ hồ lộ ra lồng ngực, trên đó hình như còn có vết sẹo dữ tợn.
Hạ Hạ nhìn đến mức ngay cả kem trên tay cũng quên ăn, nước kem trắng sữa chảy dọc theo cổ tay cô nhỏ giọt xuống đất.
Ánh mắt của cô theo vết sẹo kia dời lên trên, nhìn thấy chính là một gương mặt trẻ tuổi, hơn nữa cực kỳ đẹp mắt.
Điều này không thường thấy lắm trong gia đình của cô.
Mặc dù ba cô không bao giờ để mẹ và cô can thiệp vào chuyện kinh doanh, nhưng Chu Hạ Hạ ít nhiều vẫn biết một chút —— chuyện kinh doanh trong gia đình mình cũng không đứng đắn. Những người thường tới lui hầu hết đều là đàn ông, có khi là vẻ ngoài thô kệch khiến cô rất sợ hãi, có khi là dáng người cao lớn, thường đi theo bên cạnh ba, cảm giác như có thể giết chết một con trâu chỉ bằng một nắm đấm.
Mấy năm trước ba không ở nhà, trong nhà chỉ có cô và mẹ, cuộc sống trôi qua rất lạnh lẽo buồn tẻ. Từ mấy năm trở lại đây, ba thường xuyên về nhà hơn, trong nhà dần dần trở nên náo nhiệt, những khuôn mặt kia thường xuyên đến nhà, Hạ Hạ cũng nhận ra không ít.
Người đàn ông trước mắt này ít nhất đã gần hai năm nay chưa tới nhà cô, nhưng Hạ Hạ lại cảm thấy quen mắt.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm hai giây, gọi một tiếng thử thăm dò: “Chú Út?”
Lúc người đàn ông từ trên lầu đi xuống đang cuộn ống tay áo, phía trên dính chút máu, trông rất chướng mắt. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chú nhỏ giòn tan, ánh mắt của anh mới dời khỏi ống tay áo, ngước mắt nhìn người dưới lầu.
Đó là một cô bé.
…..Cũng không tính là nhỏ, dáng người mười bốn, mười lăm tuổi. Mặc đồng phục trung học, bởi vì ra chút mồ hôi, áo sơ mi đồng phục màu trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra hai dây nịt mảnh khảnh trên vai. Trời nóng như vậy, còn cài nút áo sơ mi lên tận trên, cũng không ngại quá chật.
Không chỉ như thế, chiếc áo sơ mi mẫu mực còn được nhét vào trong chiếc váy màu xanh đậm, không biết là váy lớn hay là người quá gầy, thắt lưng buộc tròn hai vòng. Làm nền cho độ cong trước ngực hơi phồng lên có chút gai mắt.
Chiều dài váy thì vừa vặn đến trên đầu gối, hai đầu gối phấn hồng, phía dưới là hai bắp chân vừa cân đối vừa trắng nõn.
Chu Hạ Hạ thấy anh không nói gì, trong lòng có chút nghi ngờ. Không biết là cô gọi sai, hay là đối phương nghe không hiểu tiếng Trung. Nhưng dáng dấp của anh lại không giống người Thái.
Cho nên cô dùng tiếng Thái gọi lại lần nữa.
Thấy cô cứ khăng khăng gọi anh là chú như vậy, người đàn ông dường như nhớ đến một chuyện.
Anh trai của anh... Có một đứa con ấy nhỉ. Trước kia anh đã gặp qua, từng ôm hay không ôm thì đã quên mất, chỉ nhớ là có thắt hai bím tóc nhỏ và có thể nhấc nó lên bằng một đầu ngón tay.
Lúc nào thì đã lớn như vậy rồi?
“Cháu nhớ tôi?” Người đàn ông bước xuống bậc thang cuối cùng bằng đôi chân dài, đi đến trước mặt Chu Hạ Hạ.
Lúc này cô gái mới thực sự phát hiện rằng anh cũng quá cao rồi.
Cô đành phải lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Chú thật sự là chú út sao? Chu... Chu Dần Khôn?”
Chu Dần Khôn hơi nhíu mày, đã lâu không nghe có người gọi cả tên lẫn họ của anh như vậy. Cả ngày hôm nay đã nghe nó hai lần, thật không hổ là hai ba con cô.
Giống hệt nhau muốn chết.
“Còn cháu, cháu tên là gì?”
“Chú út, cháu tên là Hạ Hạ, Chu Hạ Hạ.”
Anh không lập tức phủ nhận tiếng chú út kia, chứng tỏ cô thật sự nhận đúng người. Ký ức của Chu Hạ Hạ đối với Chu Dần Khôn cũng không phải là khi còn bé, không thể nhớ là khi nào, nhưng thật ra cô đã nhìn thấy anh từ xa. Lúc ấy mẹ nói với cô, nhất định phải tránh xa người này ra.
Bỗng nhiên nghĩ tới đây, Chu Hạ Hạ nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của Chu Dần Khôn, có chút chần chừ lui về phía sau một bước.
Giáo viên nói, vẻ đẹp có thể làm cho người ta giảm bớt sự đề phòng trong lòng, người lớn lên đẹp, tâm địa không nhất định tốt. Người càng đẹp mắt thì càng nguy hiểm. Vả lại, mẹ sẽ không bao giờ lừa gạt cô.
Chu Dần Khôn thích thú quan sát khuôn mặt nhỏ bé chuyển từ vui vẻ sang u ám, từ phấn khích đến đề phòng, mọi thứ đều được viết trên khuôn mặt ấy.
Xem ra là lúc anh trai chị dâu dạy dỗ con cái, họ đã tình cờ nói vài lời về anh. Nói gì vậy nhỉ?
Chu Dần Khôn không phải là người tốt, hãy tránh xa anh ta ra.
Nhìn đứa bé bị dọa sợ đến mức kem trong tay cũng không dám ăn.
“Anh Khôn.”
Trước cửa biệt thự, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cường tráng, Chu Hạ Hạ xoay đầu nhìn lại, thấy hình xăm trên khắp cánh tay của anh ta, còn có thái độ và cách xưng hô đối với Chu Dần Khôn, càng tin rằng anh thực sự không phải là một người tốt.
Thấy cô sắp lui đến góc tường, Chu Dần Khôn càng muốn tới gần, còn khom lưng tiến đến trước mặt cô nói: “Học tập cho tốt, lần sau dẫn cháu đi ăn ngon.”
Nói xong nhéo một cái trên mặt Chu Hạ Hạ rồi nhàn nhã rời đi.
Xe bên ngoài bắt đầu lái đi, Chu Hạ Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, cây kem trên tay đã tan chảy hết, chỉ còn lại cái que, trong tay nhớp nháp, cô mau mau đi rửa tay, thuận tiện cũng rửa mặt sạch sẽ.
Trong nhà rõ ràng lúc nào cũng mở điều hòa, nhưng vừa rồi cô lại ra rất nhiều mồ hôi, thấm ướt quần áo sau lưng.
“Mẹ, con về rồi!” Cô vừa lên lầu vừa gọi.
Nhưng càng lên cao, cô lại nghe được càng rõ ràng. Là tiếng khóc, tiếng khóc của mẹ.
Cô sợ run lên, phóng hai bước lên bậc thang chạy vào thư phòng. Nhưng cô không ngờ rằng trong thư phòng giờ đây khắp nơi đều bừa bộn, ba nằm trên mặt đất, đầu bê bết máu, mẹ tóc tai bù xù ôm ba khóc lóc thảm thiết, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay bà, máu tuôn ra không ngừng.
Chu Hạ Hạ tan học về nhà, trong tay còn cầm một que kem sữa, cô đặt cặp sách xuống thấy que kem sắp chảy, vội vàng liếm từ dưới lên. Vị kem sữa thơm lành lạnh tan ra từ đầu lưỡi mang đến cảm giác ngọt ngào.
“Mẹ, con về rồi!”
Cô nhìn trái nhìn phải một chút, hôm nay trong nhà cực kỳ yên tĩnh.
Trên trán cô đổ một lớp mồ hôi mỏng, mái tóc đen dài xõa ra sau lưng, một tay cô cầm kem đưa lên môi liếm, một tay nắm lấy mái tóc xõa ra cầm thành đuôi ngựa, đang định đi lên lầu.
Mà lúc này, một đôi chân xuất hiện ở trước mắt cô.
Chu Hạ Hạ ngẩng đầu, trông thấy một đôi chân dài đang đi xuống cầu thang, là một người đàn ông. Trời hôm nay nóng như thế mà anh còn mặc đến hai lớp áo, bên ngoài là áo vest đen, bên trong là áo sơ mi trắng.
Đây vốn là bộ trang phục rất lịch sự, nhưng chẳng biết tại sao, trước ngực áo sơ mi anh có vài cúc áo bung ra, mơ hồ lộ ra lồng ngực, trên đó hình như còn có vết sẹo dữ tợn.
Hạ Hạ nhìn đến mức ngay cả kem trên tay cũng quên ăn, nước kem trắng sữa chảy dọc theo cổ tay cô nhỏ giọt xuống đất.
Ánh mắt của cô theo vết sẹo kia dời lên trên, nhìn thấy chính là một gương mặt trẻ tuổi, hơn nữa cực kỳ đẹp mắt.
Điều này không thường thấy lắm trong gia đình của cô.
Mặc dù ba cô không bao giờ để mẹ và cô can thiệp vào chuyện kinh doanh, nhưng Chu Hạ Hạ ít nhiều vẫn biết một chút —— chuyện kinh doanh trong gia đình mình cũng không đứng đắn. Những người thường tới lui hầu hết đều là đàn ông, có khi là vẻ ngoài thô kệch khiến cô rất sợ hãi, có khi là dáng người cao lớn, thường đi theo bên cạnh ba, cảm giác như có thể giết chết một con trâu chỉ bằng một nắm đấm.
Mấy năm trước ba không ở nhà, trong nhà chỉ có cô và mẹ, cuộc sống trôi qua rất lạnh lẽo buồn tẻ. Từ mấy năm trở lại đây, ba thường xuyên về nhà hơn, trong nhà dần dần trở nên náo nhiệt, những khuôn mặt kia thường xuyên đến nhà, Hạ Hạ cũng nhận ra không ít.
Người đàn ông trước mắt này ít nhất đã gần hai năm nay chưa tới nhà cô, nhưng Hạ Hạ lại cảm thấy quen mắt.
Cô sững sờ nhìn chằm chằm hai giây, gọi một tiếng thử thăm dò: “Chú Út?”
Lúc người đàn ông từ trên lầu đi xuống đang cuộn ống tay áo, phía trên dính chút máu, trông rất chướng mắt. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng chú nhỏ giòn tan, ánh mắt của anh mới dời khỏi ống tay áo, ngước mắt nhìn người dưới lầu.
Đó là một cô bé.
…..Cũng không tính là nhỏ, dáng người mười bốn, mười lăm tuổi. Mặc đồng phục trung học, bởi vì ra chút mồ hôi, áo sơ mi đồng phục màu trắng đã bị mồ hôi thấm ướt, lộ ra hai dây nịt mảnh khảnh trên vai. Trời nóng như vậy, còn cài nút áo sơ mi lên tận trên, cũng không ngại quá chật.
Không chỉ như thế, chiếc áo sơ mi mẫu mực còn được nhét vào trong chiếc váy màu xanh đậm, không biết là váy lớn hay là người quá gầy, thắt lưng buộc tròn hai vòng. Làm nền cho độ cong trước ngực hơi phồng lên có chút gai mắt.
Chiều dài váy thì vừa vặn đến trên đầu gối, hai đầu gối phấn hồng, phía dưới là hai bắp chân vừa cân đối vừa trắng nõn.
Chu Hạ Hạ thấy anh không nói gì, trong lòng có chút nghi ngờ. Không biết là cô gọi sai, hay là đối phương nghe không hiểu tiếng Trung. Nhưng dáng dấp của anh lại không giống người Thái.
Cho nên cô dùng tiếng Thái gọi lại lần nữa.
Thấy cô cứ khăng khăng gọi anh là chú như vậy, người đàn ông dường như nhớ đến một chuyện.
Anh trai của anh... Có một đứa con ấy nhỉ. Trước kia anh đã gặp qua, từng ôm hay không ôm thì đã quên mất, chỉ nhớ là có thắt hai bím tóc nhỏ và có thể nhấc nó lên bằng một đầu ngón tay.
Lúc nào thì đã lớn như vậy rồi?
“Cháu nhớ tôi?” Người đàn ông bước xuống bậc thang cuối cùng bằng đôi chân dài, đi đến trước mặt Chu Hạ Hạ.
Lúc này cô gái mới thực sự phát hiện rằng anh cũng quá cao rồi.
Cô đành phải lùi lại hai bước, ngẩng đầu nhìn anh: “Chú thật sự là chú út sao? Chu... Chu Dần Khôn?”
Chu Dần Khôn hơi nhíu mày, đã lâu không nghe có người gọi cả tên lẫn họ của anh như vậy. Cả ngày hôm nay đã nghe nó hai lần, thật không hổ là hai ba con cô.
Giống hệt nhau muốn chết.
“Còn cháu, cháu tên là gì?”
“Chú út, cháu tên là Hạ Hạ, Chu Hạ Hạ.”
Anh không lập tức phủ nhận tiếng chú út kia, chứng tỏ cô thật sự nhận đúng người. Ký ức của Chu Hạ Hạ đối với Chu Dần Khôn cũng không phải là khi còn bé, không thể nhớ là khi nào, nhưng thật ra cô đã nhìn thấy anh từ xa. Lúc ấy mẹ nói với cô, nhất định phải tránh xa người này ra.
Bỗng nhiên nghĩ tới đây, Chu Hạ Hạ nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh xảo của Chu Dần Khôn, có chút chần chừ lui về phía sau một bước.
Giáo viên nói, vẻ đẹp có thể làm cho người ta giảm bớt sự đề phòng trong lòng, người lớn lên đẹp, tâm địa không nhất định tốt. Người càng đẹp mắt thì càng nguy hiểm. Vả lại, mẹ sẽ không bao giờ lừa gạt cô.
Chu Dần Khôn thích thú quan sát khuôn mặt nhỏ bé chuyển từ vui vẻ sang u ám, từ phấn khích đến đề phòng, mọi thứ đều được viết trên khuôn mặt ấy.
Xem ra là lúc anh trai chị dâu dạy dỗ con cái, họ đã tình cờ nói vài lời về anh. Nói gì vậy nhỉ?
Chu Dần Khôn không phải là người tốt, hãy tránh xa anh ta ra.
Nhìn đứa bé bị dọa sợ đến mức kem trong tay cũng không dám ăn.
“Anh Khôn.”
Trước cửa biệt thự, chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cường tráng, Chu Hạ Hạ xoay đầu nhìn lại, thấy hình xăm trên khắp cánh tay của anh ta, còn có thái độ và cách xưng hô đối với Chu Dần Khôn, càng tin rằng anh thực sự không phải là một người tốt.
Thấy cô sắp lui đến góc tường, Chu Dần Khôn càng muốn tới gần, còn khom lưng tiến đến trước mặt cô nói: “Học tập cho tốt, lần sau dẫn cháu đi ăn ngon.”
Nói xong nhéo một cái trên mặt Chu Hạ Hạ rồi nhàn nhã rời đi.
Xe bên ngoài bắt đầu lái đi, Chu Hạ Hạ mới thở phào nhẹ nhõm, cây kem trên tay đã tan chảy hết, chỉ còn lại cái que, trong tay nhớp nháp, cô mau mau đi rửa tay, thuận tiện cũng rửa mặt sạch sẽ.
Trong nhà rõ ràng lúc nào cũng mở điều hòa, nhưng vừa rồi cô lại ra rất nhiều mồ hôi, thấm ướt quần áo sau lưng.
“Mẹ, con về rồi!” Cô vừa lên lầu vừa gọi.
Nhưng càng lên cao, cô lại nghe được càng rõ ràng. Là tiếng khóc, tiếng khóc của mẹ.
Cô sợ run lên, phóng hai bước lên bậc thang chạy vào thư phòng. Nhưng cô không ngờ rằng trong thư phòng giờ đây khắp nơi đều bừa bộn, ba nằm trên mặt đất, đầu bê bết máu, mẹ tóc tai bù xù ôm ba khóc lóc thảm thiết, mảnh thủy tinh vỡ đâm vào tay bà, máu tuôn ra không ngừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.