Chương 2: Phụ Nữ
Chu Phù Yêu
24/06/2023
Chu Dần Khôn đang ngồi ở ghế sau xe, A Diệu ở phía trước nhìn kính chiếu hậu: “Anh Khôn, anh có định quay lại Mumbai không?”
Người đàn ông ngồi ở ghế sau châm điếu thuốc, nghe thấy lời này cười khẩy một tiếng: “Trở về làm gì, lại lót đường cho người ta làm đá kê chân à? Mẹ kiếp Chu Diệu Huy.”
Anh ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì mở rộng nguyên liệu thô và nhà máy, mắt thấy tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, chẳng qua là anh đi dự tiệc, lúc trở về chính phủ Mumbai đã ký hợp đồng với Chu Diệu Huy. Người anh cả này của anh, làm ổ ở Thái Lan cái gì cũng không làm, chỉ ỷ vào là người nối nghiệp do ông cụ chỉ định, dễ dàng chặn đường một cái.
Mà người ba chung của bọn họ cũng không phóng cái rắm nào, mỹ kỳ danh viết (*), đều là người trong nhà, ai làm ăn thì làm thôi, hai anh em không cần so đo những thứ này.
(*) xuất phát từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, ý nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.
Chu Dần Khôn nói được, quay đầu liền bay trở về phía trên đầu Chu Diệu Huy đạp mạnh mấy cái, sau đó nắm lấy cổ ông đâm vào trên tủ sắt, chụp một bức ảnh về cái lỗ đẫm máu mà anh đã đánh, rồi gửi về cho ông già.
Anh em đánh nhau là chuyện rất bình thường, không cần so đo những thứ này.
Ông già Tái Bồng khởi nghiệp với thuốc phiện, khi còn trẻ dần dần khám phá ra con đường buôn lậu ở Myanmar, sau hàng chục năm thăng trầm, trở thành một trong những nhân vật không thể trêu chọc nhất của Tam Giác Vàng. Nhưng Tái Bồng không phải người Myanmar, cũng không phải người Lào, là người Thái gốc Hoa, tổ tông xuất thân từ Hồng Kông Trung Quốc, tên thật là Chu Bằng.
Chu Bằng cả đời không lấy vợ, có hai tình nhân cũng đều là phụ nữ người Trung Quốc. Một người tên là Trương Toa, lúc mười mấy tuổi đã đi theo ông, sinh con trai lớn là Chu Diệu Huy. Một cô gái khác tên là Hà Kinh Đình, Chu Bằng quen biết ở Hồng Kông, sau đó cùng ông đến Thái Lan, sinh con trai út là Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn nhỏ hơn Chu Diệu Huy mười hai tuổi, trẻ trung cường tráng lại còn dám liều mạng hơn Chu Diệu Huy. Năm xưa Tái Bồng thành lập quân vũ trang, hai đứa con trai đều bị ném vào một lượt, Chu Diệu Huy nửa đường đã rút lui, cuối cùng quân liên hợp Quả Cảm Myanmar giao vào trong tay Chu Dần Khôn. Đây vốn là tán thành năng lực của Chu Dần Khôn, nhưng không quá một năm, Tái Bồng liền đem phần lớn công việc buôn bán thuốc phiện trong tay giao cho Chu Diệu Huy đảm nhiệm.
Nhìn bề ngoài, hai anh em mỗi người một chức vụ, xử lý việc làm ăn của ba gọn gàng ngăn nắp. Nhưng trên thực tế, việc làm ăn dễ mất mạng nhất đều cho Chu Dần Khôn, kiếm tiền nhất lại cho Chu Diệu Huy. Cho nên khi Chu Dần Khôn bay khắp Đông Nam Á tránh đạn, Chu Diệu Huy thì ngồi trong biệt thự lớn ở Bangkok đếm tiền.
Chu Dần Khôn có tính tình giống như người mẹ đã khuất của mình, mọi việc đều thích đùa giỡn. Tái Bồng không cho phép anh làm thì mọi thứ anh đều làm hết một lượt.
“Vậy về biệt thự của cô Tạp Na?”
“Ừ.” Chu Dần Khôn nhắm mắt, không biết vì sao, luôn cảm giác trong xe có mùi kem.
Ngọt không ra ngọt, sữa không ra sữa.
Chu Dần Khôn mở mắt: “Đi đến người lần trước – người có mái tóc rất dài.”
“......” A Diệu suy nghĩ một chút: “Cô Lai Ni?”
“Không phải tên này. Người đeo kính, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy.”
Vừa nói như vậy A Diệu liền biết là ai.
Năm ngoái Chu Dần Khôn gặp một cô gái làm việc ở bên ngoài quán bar, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng mà nghèo. Chu Dần Khôn liền đáp ứng giúp đỡ cô gái lên đại học, thật ra chính là ngụy trang, tiền kia xem như cô gái bán mình có được. Một phần dùng để đóng học phí, một phần dùng để mua thuốc. Tuy rằng chưa từng tận mắt thấy qua, nhưng thân là tài xế kiêm hộ vệ, Hà Văn Diệu đi theo bên người Chu Dần Khôn thời gian dài nhất, có lẽ biết phong cách của anh trên giường là như thế nào.
Nhưng điều này cũng hợp lý thôi. Chu Dần Khôn làm chuyện gì cũng rất khoe khoang, ở trên giường cũng không ngoại lệ. Không thuận theo tâm ý của anh, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp gì. Có điều là anh đối với phụ nữ cũng coi như quan tâm, ít nhất không tới mức giày vò, chỉ ở Bangkok đã nuôi vài người. Nhớ đến ai thì đi chỗ đó, vấn đề duy nhất có thể chính là – không nhớ được ai là ai.
Buổi tối lúc trở lại biệt thự thì đã khuya, nhưng vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi “Anh Khôn”.
“Cô Tạp Na.”
“A Diệu.”
Người phụ nữ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc chiếc váy ngủ lụa màu trắng, cô thân mật kéo lấy cánh tay của Chu Dần Khôn, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, mới biết trước khi anh trở về đã tắm rửa qua.
Anh ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì mở rộng nguyên liệu thô và nhà máy, mắt thấy tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, chẳng qua là anh đi dự tiệc, lúc trở về chính phủ Mumbai đã ký hợp đồng với Chu Diệu Huy. Người anh cả này của anh, làm ổ ở Thái Lan cái gì cũng không làm, chỉ ỷ vào là người nối nghiệp do ông cụ chỉ định, dễ dàng chặn đường một cái.
Tắm ở đâu? Với ai? Cô khẽ cụp mắt xuống, không hỏi nhiều.
“Nhớ tôi không?”
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, A Diệu khéo léo đóng cửa đi ra ngoài. So với những người phụ nữ khác, Tạp Na này xem như có chút khác biệt.
Thứ nhất, Chu Dần Khôn nhớ rõ tên của cô. Thứ hai, cô sống trong nhà Chu Dần Khôn ở Bangkok. Thứ ba, đã ở mấy năm rồi.
Đã lâu rồi mới gặp lại khuôn mặt của người đàn ông, tai của Kana ửng hồng, gật đầu một cái. Chu Dần Khôn cười nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô: “Tôi cũng nhớ em...”
Hơi thở nóng bỏng phả ra, mặt Tạp Na đỏ dữ dội.
“Nấu mì.” Người đàn ông ác ý nhéo miếng thịt mềm trên lưng cô, nói hết nửa câu sau.
Nhìn ánh mắt cô đầy kinh ngạc, anh nửa thật nửa giả nói: “Tôi đói.”
“Anh còn chưa ăn gì sao?”
“Chỉ muốn ăn đồ em làm.” Âu phục cũ của Chu Dần Khôn cởi ở nơi khác, lúc trở về chỉ mặc một chiếc T - shirt, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc của lồng ngực và bụng.
“Vậy anh chờ chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Nhưng khi Tạp Na bước ra với món mì đã nấu chín, phòng khách trống rỗng. Cô dừng lại một chút, đặt mì lên bàn rồi lên lầu xem.
Người đàn ông thản nhiên nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, đã ngủ say. Một nửa gương mặt tuấn tú kia vùi vào trong gối, máy điều hòa được bật rất nhỏ, chiếc chăn mỏng manh đắp đến thắt lưng anh, sau lưng lộ ra, vết cào xước trên đó vô cùng rõ ràng.
Đó là một vết xước mà chỉ có móng tay của phụ nữ mới có thể gây ra, mới mẻ đến ứa ra máu. Với một vài dấu vết, có thể tưởng tượng được là tình ái điên cuồng như thế nào, là mùi vị chết người vừa vui vẻ vừa đau đớn ra sao.
Cô nhẹ nhàng bước tới, kéo chăn ra, đắp lên cơ thể anh. Sau đó lại nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Là cô đã quên, cô làm sao có thể bắt anh chờ chứ, anh sẽ không chờ, Chu Dần Khôn chưa từng có kiên nhẫn. Cũng chưa bao giờ nhớ cô như lời anh nói, cho dù là mì cô nấu, cũng không đạt tới trình độ đó.
Nhưng...... bàn tay trắng nõn nắm trên tay nắm cửa kia siết chặt lại, anh yêu mến cô. Không bao giờ che giấu sự tồn tại của cô với bên ngoài, thậm chí còn để cô ở trong nhà anh như bà chủ. Tạp Na xoay người xuống lầu, ăn hết bát mì mà Chu Dần Khôn còn chưa đụng vào.
Người đàn ông ngồi ở ghế sau châm điếu thuốc, nghe thấy lời này cười khẩy một tiếng: “Trở về làm gì, lại lót đường cho người ta làm đá kê chân à? Mẹ kiếp Chu Diệu Huy.”
Anh ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì mở rộng nguyên liệu thô và nhà máy, mắt thấy tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, chẳng qua là anh đi dự tiệc, lúc trở về chính phủ Mumbai đã ký hợp đồng với Chu Diệu Huy. Người anh cả này của anh, làm ổ ở Thái Lan cái gì cũng không làm, chỉ ỷ vào là người nối nghiệp do ông cụ chỉ định, dễ dàng chặn đường một cái.
Mà người ba chung của bọn họ cũng không phóng cái rắm nào, mỹ kỳ danh viết (*), đều là người trong nhà, ai làm ăn thì làm thôi, hai anh em không cần so đo những thứ này.
(*) xuất phát từ tác phẩm “Đằng Dã tiên sinh” của Lỗ Tấn, ý nghĩa là tìm một danh nghĩa tốt đẹp cho một hành động nào đó, để che dấu mục đích thật sự.
Chu Dần Khôn nói được, quay đầu liền bay trở về phía trên đầu Chu Diệu Huy đạp mạnh mấy cái, sau đó nắm lấy cổ ông đâm vào trên tủ sắt, chụp một bức ảnh về cái lỗ đẫm máu mà anh đã đánh, rồi gửi về cho ông già.
Anh em đánh nhau là chuyện rất bình thường, không cần so đo những thứ này.
Ông già Tái Bồng khởi nghiệp với thuốc phiện, khi còn trẻ dần dần khám phá ra con đường buôn lậu ở Myanmar, sau hàng chục năm thăng trầm, trở thành một trong những nhân vật không thể trêu chọc nhất của Tam Giác Vàng. Nhưng Tái Bồng không phải người Myanmar, cũng không phải người Lào, là người Thái gốc Hoa, tổ tông xuất thân từ Hồng Kông Trung Quốc, tên thật là Chu Bằng.
Chu Bằng cả đời không lấy vợ, có hai tình nhân cũng đều là phụ nữ người Trung Quốc. Một người tên là Trương Toa, lúc mười mấy tuổi đã đi theo ông, sinh con trai lớn là Chu Diệu Huy. Một cô gái khác tên là Hà Kinh Đình, Chu Bằng quen biết ở Hồng Kông, sau đó cùng ông đến Thái Lan, sinh con trai út là Chu Dần Khôn.
Chu Dần Khôn nhỏ hơn Chu Diệu Huy mười hai tuổi, trẻ trung cường tráng lại còn dám liều mạng hơn Chu Diệu Huy. Năm xưa Tái Bồng thành lập quân vũ trang, hai đứa con trai đều bị ném vào một lượt, Chu Diệu Huy nửa đường đã rút lui, cuối cùng quân liên hợp Quả Cảm Myanmar giao vào trong tay Chu Dần Khôn. Đây vốn là tán thành năng lực của Chu Dần Khôn, nhưng không quá một năm, Tái Bồng liền đem phần lớn công việc buôn bán thuốc phiện trong tay giao cho Chu Diệu Huy đảm nhiệm.
Nhìn bề ngoài, hai anh em mỗi người một chức vụ, xử lý việc làm ăn của ba gọn gàng ngăn nắp. Nhưng trên thực tế, việc làm ăn dễ mất mạng nhất đều cho Chu Dần Khôn, kiếm tiền nhất lại cho Chu Diệu Huy. Cho nên khi Chu Dần Khôn bay khắp Đông Nam Á tránh đạn, Chu Diệu Huy thì ngồi trong biệt thự lớn ở Bangkok đếm tiền.
Chu Dần Khôn có tính tình giống như người mẹ đã khuất của mình, mọi việc đều thích đùa giỡn. Tái Bồng không cho phép anh làm thì mọi thứ anh đều làm hết một lượt.
“Vậy về biệt thự của cô Tạp Na?”
“Ừ.” Chu Dần Khôn nhắm mắt, không biết vì sao, luôn cảm giác trong xe có mùi kem.
Ngọt không ra ngọt, sữa không ra sữa.
Chu Dần Khôn mở mắt: “Đi đến người lần trước – người có mái tóc rất dài.”
“......” A Diệu suy nghĩ một chút: “Cô Lai Ni?”
“Không phải tên này. Người đeo kính, giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy.”
Vừa nói như vậy A Diệu liền biết là ai.
Năm ngoái Chu Dần Khôn gặp một cô gái làm việc ở bên ngoài quán bar, dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng mà nghèo. Chu Dần Khôn liền đáp ứng giúp đỡ cô gái lên đại học, thật ra chính là ngụy trang, tiền kia xem như cô gái bán mình có được. Một phần dùng để đóng học phí, một phần dùng để mua thuốc. Tuy rằng chưa từng tận mắt thấy qua, nhưng thân là tài xế kiêm hộ vệ, Hà Văn Diệu đi theo bên người Chu Dần Khôn thời gian dài nhất, có lẽ biết phong cách của anh trên giường là như thế nào.
Nhưng điều này cũng hợp lý thôi. Chu Dần Khôn làm chuyện gì cũng rất khoe khoang, ở trên giường cũng không ngoại lệ. Không thuận theo tâm ý của anh, từ trước đến nay đều không có kết cục tốt đẹp gì. Có điều là anh đối với phụ nữ cũng coi như quan tâm, ít nhất không tới mức giày vò, chỉ ở Bangkok đã nuôi vài người. Nhớ đến ai thì đi chỗ đó, vấn đề duy nhất có thể chính là – không nhớ được ai là ai.
Buổi tối lúc trở lại biệt thự thì đã khuya, nhưng vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy một giọng nói dịu dàng gọi “Anh Khôn”.
“Cô Tạp Na.”
“A Diệu.”
Người phụ nữ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc chiếc váy ngủ lụa màu trắng, cô thân mật kéo lấy cánh tay của Chu Dần Khôn, ngửi thấy mùi sữa tắm nhàn nhạt, mới biết trước khi anh trở về đã tắm rửa qua.
Anh ở Mumbai suốt một năm, chỉ vì mở rộng nguyên liệu thô và nhà máy, mắt thấy tất cả đều chuẩn bị xong xuôi, chẳng qua là anh đi dự tiệc, lúc trở về chính phủ Mumbai đã ký hợp đồng với Chu Diệu Huy. Người anh cả này của anh, làm ổ ở Thái Lan cái gì cũng không làm, chỉ ỷ vào là người nối nghiệp do ông cụ chỉ định, dễ dàng chặn đường một cái.
Tắm ở đâu? Với ai? Cô khẽ cụp mắt xuống, không hỏi nhiều.
“Nhớ tôi không?”
Người đàn ông vòng tay qua eo cô, A Diệu khéo léo đóng cửa đi ra ngoài. So với những người phụ nữ khác, Tạp Na này xem như có chút khác biệt.
Thứ nhất, Chu Dần Khôn nhớ rõ tên của cô. Thứ hai, cô sống trong nhà Chu Dần Khôn ở Bangkok. Thứ ba, đã ở mấy năm rồi.
Đã lâu rồi mới gặp lại khuôn mặt của người đàn ông, tai của Kana ửng hồng, gật đầu một cái. Chu Dần Khôn cười nhẹ hôn lên đỉnh đầu cô: “Tôi cũng nhớ em...”
Hơi thở nóng bỏng phả ra, mặt Tạp Na đỏ dữ dội.
“Nấu mì.” Người đàn ông ác ý nhéo miếng thịt mềm trên lưng cô, nói hết nửa câu sau.
Nhìn ánh mắt cô đầy kinh ngạc, anh nửa thật nửa giả nói: “Tôi đói.”
“Anh còn chưa ăn gì sao?”
“Chỉ muốn ăn đồ em làm.” Âu phục cũ của Chu Dần Khôn cởi ở nơi khác, lúc trở về chỉ mặc một chiếc T - shirt, mơ hồ có thể nhìn thấy đường cong rắn chắc của lồng ngực và bụng.
“Vậy anh chờ chút, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Nhưng khi Tạp Na bước ra với món mì đã nấu chín, phòng khách trống rỗng. Cô dừng lại một chút, đặt mì lên bàn rồi lên lầu xem.
Người đàn ông thản nhiên nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, đã ngủ say. Một nửa gương mặt tuấn tú kia vùi vào trong gối, máy điều hòa được bật rất nhỏ, chiếc chăn mỏng manh đắp đến thắt lưng anh, sau lưng lộ ra, vết cào xước trên đó vô cùng rõ ràng.
Đó là một vết xước mà chỉ có móng tay của phụ nữ mới có thể gây ra, mới mẻ đến ứa ra máu. Với một vài dấu vết, có thể tưởng tượng được là tình ái điên cuồng như thế nào, là mùi vị chết người vừa vui vẻ vừa đau đớn ra sao.
Cô nhẹ nhàng bước tới, kéo chăn ra, đắp lên cơ thể anh. Sau đó lại nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Là cô đã quên, cô làm sao có thể bắt anh chờ chứ, anh sẽ không chờ, Chu Dần Khôn chưa từng có kiên nhẫn. Cũng chưa bao giờ nhớ cô như lời anh nói, cho dù là mì cô nấu, cũng không đạt tới trình độ đó.
Nhưng...... bàn tay trắng nõn nắm trên tay nắm cửa kia siết chặt lại, anh yêu mến cô. Không bao giờ che giấu sự tồn tại của cô với bên ngoài, thậm chí còn để cô ở trong nhà anh như bà chủ. Tạp Na xoay người xuống lầu, ăn hết bát mì mà Chu Dần Khôn còn chưa đụng vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.