Chương 2: Ký Ức Cũ (2)
Chu Phù Yêu
11/02/2024
Mỗi lần gặp đàn chị này, chị ấy đều đến muộn, nhưng lại luôn đứng đầu trong môn chuyên ngành.
Hạ Hạ thở dài nhìn bóng lưng chị ấy, trong lòng thầm nghĩ mình phải càng thêm cố gắng hơn mới được.
Cô xoay người lại, tiếp tục đi về phía thang máy.
Mới vừa đi được vài bước thì lại dừng lại.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, có rất nhiều áp phích hoạt động trong khuôn viên trường được dán ở hành lang, ban tổ chức từ các câu lạc bộ sinh viên trong trường cho đến các công ty nổi tiếng bên ngoài khuôn viên trường cần có đều có, hàng trăm hoạt động liên quan đến hầu hết tất cả chuyên ngành.
Hạ Hạ dừng chân nhìn không quá hai phút đã cảm thấy hứng thú một số hoạt động.
Cô viết lại tên sự kiện và thời hạn đăng ký, vừa ghi xong thì cửa thang máy phía sau đã mở ra.
Những người bước ra tình cờ lại là vài đàn chị và đàn anh hàng xóm cô quen biết, mọi người hàn huyên nhiệt tình ở lối vào thang máy một lúc lâu.
Hạ Hạ tiến vào thang máy, mới phát hiện trong thang máy cũng thay những tấm áp phích về hoạt động mới, nhưng đều lấy ‘nhà trọ’ làm đơn vị.
Nhà trọ, cũng tức là ký túc xá sinh viên của Đại học Hồng Kông.
Không giống như các ký túc xá đại học, ‘nhà trọ’ có thể được gọi là một cộng đồng nhỏ.
Nhà trọ Hạ Hạ đang ở tên là ‘Trường Đại học St. John’, rất gần khuôn viên chính nơi tổ chức học tập, hơn nữa đều là phòng đơn, mỗi phòng đều được trang bị nhà vệ sinh độc lập, TV và ban công, có phòng bảo quản thức ăn chung ở mỗi tầng, phí ăn ở là 8.000 đô la Hồng Kông mỗi tháng.
Bởi vì điều kiện chỗ ở tốt hơn nhiều so với các nhà trọ khác, cho nên ‘Học viện St. John 's’ cũng trở thành ký túc xá được các tân sinh viên tranh nhau xin vào mỗi năm.
Ngoài đảm đương chức năng chỗ ở, ‘nhà xá’ còn đảm nhận chức năng tổ chức các hoạt động ngoại khóa và phát triển mối quan hệ giữa các cá nhân cho sinh viên Hồng Kông.
Ở đây không lấy chuyên ngành và khối làm căn cứ để phân chia ký túc xá, vì vậy mỗi tầng lầu đều có chuyên ngành khác nhau, giới tính khác nhau, cùng với sinh viên có quốc tịch khác nhau.
Có thể gặp gỡ được các bạn học và bạn bè đến từ các nền văn hóa khác nhau, tiếp xúc với các chuyên ngành khác nhau, đây cũng chính là lý do chủ yếu khiến Hạ Hạ nộp đơn vào đây.
‘Ting ting’ một tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất.
Hạ Hạ vừa mới mở cửa phòng, một cơn gió lạnh thổi thẳng tới, lạnh đến mức cô co rúm cả người lại, vội vàng đặt chai sữa xuống bước nhanh tới.
Cửa ban công không được đóng chặt, từ nơi này nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể có cái nhìn toàn cảnh về toàn bộ quận Trung Tây Hồng Kông.
Buổi tối ở Hồng Kông vẫn rực rỡ ánh đèn như trước.
Hạ Hạ còn đang nắm tay nắm cửa ban công, nhìn cảnh đêm trước mắt, nhất thời quên đóng cửa lại.
Lần cuối cùng cô quay lại đây, đã là ba năm trước.
Khi cô quay lại lần đó, cô đi đến nơi cô từng sống với bối mẹ khi còn bé, ăn những món mà cô từng ăn khi còn bé, thậm chí còn gặp được… Những người cô từng gặp khi còn bé.
Ở những tòa nhà dân cư cao tầng ở phía xa, dần dần, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên.
Đoán chừng lúc này là khoảng thời gian người lớn tan làm về nhà, tất bật chuẩn bị bữa tối cho lũ trẻ tan học, sau đó là cả gia đình quây quần bên nhau và thưởng thức bữa ăn sôi động.
Hạ Hạ hơi cụp mắt.
Trong hành lang ngoài phòng phía sau, truyền đến tiếng cười nói.
Giọng nói kia rất êm tai, Hạ Hạ nghe ra đó là hai đàn chị sinh viên khoa báo chí sống đối diện cô.
Cửa ban công lặng lẽ đóng lại.
Hạ Hạ kéo rèm cửa sổ lại, xoay người ngồi trở lại trước bàn, cầm lấy chai sữa rồi mở nắp.
Tiếng cười nói rôm rả bên ngoài vẫn chưa đi xa.
Hai đàn chị báo chí này cũng xuất sắc không kém gì đàn chị học y mà cô vừa gặp.
Hạ Hạ thở dài nhìn bóng lưng chị ấy, trong lòng thầm nghĩ mình phải càng thêm cố gắng hơn mới được.
Cô xoay người lại, tiếp tục đi về phía thang máy.
Mới vừa đi được vài bước thì lại dừng lại.
Kỳ nghỉ đông đang đến gần, có rất nhiều áp phích hoạt động trong khuôn viên trường được dán ở hành lang, ban tổ chức từ các câu lạc bộ sinh viên trong trường cho đến các công ty nổi tiếng bên ngoài khuôn viên trường cần có đều có, hàng trăm hoạt động liên quan đến hầu hết tất cả chuyên ngành.
Hạ Hạ dừng chân nhìn không quá hai phút đã cảm thấy hứng thú một số hoạt động.
Cô viết lại tên sự kiện và thời hạn đăng ký, vừa ghi xong thì cửa thang máy phía sau đã mở ra.
Những người bước ra tình cờ lại là vài đàn chị và đàn anh hàng xóm cô quen biết, mọi người hàn huyên nhiệt tình ở lối vào thang máy một lúc lâu.
Hạ Hạ tiến vào thang máy, mới phát hiện trong thang máy cũng thay những tấm áp phích về hoạt động mới, nhưng đều lấy ‘nhà trọ’ làm đơn vị.
Nhà trọ, cũng tức là ký túc xá sinh viên của Đại học Hồng Kông.
Không giống như các ký túc xá đại học, ‘nhà trọ’ có thể được gọi là một cộng đồng nhỏ.
Nhà trọ Hạ Hạ đang ở tên là ‘Trường Đại học St. John’, rất gần khuôn viên chính nơi tổ chức học tập, hơn nữa đều là phòng đơn, mỗi phòng đều được trang bị nhà vệ sinh độc lập, TV và ban công, có phòng bảo quản thức ăn chung ở mỗi tầng, phí ăn ở là 8.000 đô la Hồng Kông mỗi tháng.
Bởi vì điều kiện chỗ ở tốt hơn nhiều so với các nhà trọ khác, cho nên ‘Học viện St. John 's’ cũng trở thành ký túc xá được các tân sinh viên tranh nhau xin vào mỗi năm.
Ngoài đảm đương chức năng chỗ ở, ‘nhà xá’ còn đảm nhận chức năng tổ chức các hoạt động ngoại khóa và phát triển mối quan hệ giữa các cá nhân cho sinh viên Hồng Kông.
Ở đây không lấy chuyên ngành và khối làm căn cứ để phân chia ký túc xá, vì vậy mỗi tầng lầu đều có chuyên ngành khác nhau, giới tính khác nhau, cùng với sinh viên có quốc tịch khác nhau.
Có thể gặp gỡ được các bạn học và bạn bè đến từ các nền văn hóa khác nhau, tiếp xúc với các chuyên ngành khác nhau, đây cũng chính là lý do chủ yếu khiến Hạ Hạ nộp đơn vào đây.
‘Ting ting’ một tiếng, thang máy dừng ở tầng cao nhất.
Hạ Hạ vừa mới mở cửa phòng, một cơn gió lạnh thổi thẳng tới, lạnh đến mức cô co rúm cả người lại, vội vàng đặt chai sữa xuống bước nhanh tới.
Cửa ban công không được đóng chặt, từ nơi này nhìn ra ngoài, vừa vặn có thể có cái nhìn toàn cảnh về toàn bộ quận Trung Tây Hồng Kông.
Buổi tối ở Hồng Kông vẫn rực rỡ ánh đèn như trước.
Hạ Hạ còn đang nắm tay nắm cửa ban công, nhìn cảnh đêm trước mắt, nhất thời quên đóng cửa lại.
Lần cuối cùng cô quay lại đây, đã là ba năm trước.
Khi cô quay lại lần đó, cô đi đến nơi cô từng sống với bối mẹ khi còn bé, ăn những món mà cô từng ăn khi còn bé, thậm chí còn gặp được… Những người cô từng gặp khi còn bé.
Ở những tòa nhà dân cư cao tầng ở phía xa, dần dần, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên.
Đoán chừng lúc này là khoảng thời gian người lớn tan làm về nhà, tất bật chuẩn bị bữa tối cho lũ trẻ tan học, sau đó là cả gia đình quây quần bên nhau và thưởng thức bữa ăn sôi động.
Hạ Hạ hơi cụp mắt.
Trong hành lang ngoài phòng phía sau, truyền đến tiếng cười nói.
Giọng nói kia rất êm tai, Hạ Hạ nghe ra đó là hai đàn chị sinh viên khoa báo chí sống đối diện cô.
Cửa ban công lặng lẽ đóng lại.
Hạ Hạ kéo rèm cửa sổ lại, xoay người ngồi trở lại trước bàn, cầm lấy chai sữa rồi mở nắp.
Tiếng cười nói rôm rả bên ngoài vẫn chưa đi xa.
Hai đàn chị báo chí này cũng xuất sắc không kém gì đàn chị học y mà cô vừa gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.