Chương 1451
Tô Minh
12/12/2021
Sau một lúc.
Ánh sáng mờ dần.
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu
bồng nơi đó!
Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!
Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.
Mắt thấy là thực.
Là sự thực!
Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.
“Không! Không thế nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp
đổ.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…
Nhưng hiện tại.
Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!
Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp
thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.
Mắt thường có thể thấy, Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm thi triển một chiêu kiếm quang Thiên vẫn vừa rồi còn đang khóa chặt lấy bà ta, vậy mà đã lao tới trước mặt.
Cái chết thực sự ập đến rồi!
Nhiếp Thanh Cầm bất giác vẫn muốn vung vẩy kiếm Xương trong tay.
Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho
cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.
Đúng vậy.
Không sử dụng được nữa.
Kiếm Xương đã bị thương
tổn.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!
Lại chiến đấu, một khí vết
thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…
Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.
Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không
thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền cỏ thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.
Đúng lúc này.
“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ
một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.
Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.
Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.
Nhưng anh vẫn rất chắc chần, cho dù kiếm quang Thiên
vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên vẫn!
Ánh sáng mờ dần.
Dưới cái nhìn chăm chú của hàng vạn ánh mắt, mơ hồ nhìn thấy… Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm phát ra kiếm quang Thiên vẫn vẫn đứng đó! Sắc tím mờ nhạt, nhàn tản thực sự vẫn phiêu
bồng nơi đó!
Mặc dù, ánh sáng đã ảm đạm đi vài phần!
Mà kiếm quang chém ra từ kiếm Xương đã không dấu vết biến mất.
Mắt thấy là thực.
Là sự thực!
Một chiêu tung ra của kiếm Xương lại bại trước Ma La Kiếm của Tô Minh.
“Không! Không thế nào, điều này tuyệt đối không thể xảy ta!”, Nhiếp Thanh Cầm gần như sụp
đổ.
Trên thực tế, từ khi Tô Minh đến cho tới nay, cho dù trước đó anh chém giết bốn lão Viên Nha, chém giết Tùy Y Nhân, thậm chí là bà lão Quỷ Sha, bà ta dù tức giận, không cam lòng, thống khổ nhưng vẫn chưa từng hoảng loạn, bởi bà ta nắm giữ kiếm Xương kề bên, kết quả nhất định có thể…
Nhưng hiện tại.
Mọi thứ không còn chắc chắn nữa!
Tuy nhiên tâm trạng suy sụp này kéo dài chưa tới nửa nhịp
thở, cơ thể Nhiếp Thanh Cầm liền run lên, nội tâm bà ta tràn ngập sợ hãi cùng lạnh băng tới tận xương tủy.
Mắt thường có thể thấy, Tô Minh sử dụng Ma La Kiếm thi triển một chiêu kiếm quang Thiên vẫn vừa rồi còn đang khóa chặt lấy bà ta, vậy mà đã lao tới trước mặt.
Cái chết thực sự ập đến rồi!
Nhiếp Thanh Cầm bất giác vẫn muốn vung vẩy kiếm Xương trong tay.
Ngay cả khi vừa rồi kiếm Xương thất bại, nhưng suy cho
cùng nó vẫn là binh khí Vĩnh Hằng, cũng là lá bài tẩy mạnh nhất mà bà ta có thể lấy ra.
Nhưng bà ta vừa vung kiếm lên lại tuyệt vọng phát hiện… không thể sử dụng kiếm Xương được nữa.
Đúng vậy.
Không sử dụng được nữa.
Kiếm Xương đã bị thương
tổn.
Căn bản không thể tiếp tục chiến đấu!
Lại chiến đấu, một khí vết
thươn càng thêm trầm trọng, thế nhưng không chỉ khí vận của nền văn minh Xương thoái triều, mà là vận khí sẽ kiệt quệ, văn minh giải thể…
Vì vậy, nó không nguyện ý chiến đấu nữa.
Đương nhiên đây cũng là vì Nhiếp Thanh Cầm hoàn toàn không phải là chủ nhân của kiếm Xương, nếu không bà ta cưỡng chế sử dụng Kiếm Xương cũng không phải là không thể.
“Đáng tiếc, còn có áo giáp khí vận được luyện chế từ mảnh vỡ khai thiên kia, một kiếm này của nhóc Tô sợ rằng vẫn không
thể giải quyết được Nhiếp Thanh Cầm”, Tống Xạ Sơn mỉm cười ngốc nghếch, lẩm bẩm một câu, ông ta kích động tới toát mồ hôi hột, mặc dù một chiêu này không thể giải quyết dứt điểm, nhưng kiếm tiếp theo liền cỏ thể mà! Không phải là đủ rồi sao? Kết quả này quả thực quá mộng ảo, mộng ảo đến mức Tống Xạ Sơn có một loại cảm giác như đang ngây ngô nằm mộng.
Đúng lúc này.
“Quốc chủ Thái Nhất, nếu ông còn không xuất hiện, bà ta sợ rằng sẽ chết dưới kiếm quang này đó, ông cho rằng áo giáp trên người bà ta có thể chống đỡ
một kiếm tiếp theo của tôi nữa không?”, Tô Minh bỗng nhiên mở lời.
Có chút khinh thường, càng nhiều thêm một phần lạnh lùng.
Anh liếc nhìn về hướng hoàng cung, tùy ý lên tiếng.
Cho dù anh biết áo giáp màu máu kia của Nhiếp Thanh Cầm vô cùng không đơn giản, dù một chiêu kiếm quang Thiên vẫn của anh đã vì cuộc chạm trán vừa rồi với kiếm Xương mà hao tổn ít nhất bảy phần uy lực.
Nhưng anh vẫn rất chắc chần, cho dù kiếm quang Thiên
vẫn chỉ còn lại ba phần công lực vẫn như cũ có thể xé nát bộ giáp màu máu, trong tích tắc giết chết Nhiếp Thanh Cầm! Đây là niềm tin tuyệt đối vào kiếm quang Thiên vẫn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.