Chương 1452
Tô Minh
12/12/2021
Trong thời gian bằng đá đánh lửa, Nhiếp Thanh Cầm đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một thanh kiếm!
Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.
Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi ki ếm.
Kiếm này vừa ra đã khiến
phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.
Con mắt văn minh mơ hồ dao động.
Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.
Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.
Tâng Thái Nhất càng lung lay sắp đố hơn, nếu như không phải có một cỗ lực lượng thần bí liên quan bảo hộ thì tầng Thái Nhất e là đã hóa thành hư không
‘yv •
rồi.
“Kiếm Xương, trảm!”, sau một lượt hô hấp, Nhiếp Thanh Cầm tay cầm chặt kiếm, một tiếng quát thẳng lên trời, sắc mặt hơi đỏ bừng lên, kiếm chuyển động trong tay bà ta, chém về phía Tô Minh đang chậm rì rì dùng Ma La kiếm chém ra kiếm mang Thiên vẫn tử sắc.
Nhất thời…
Ánh sáng trắng bạc xé rách nửa bầu trời, chém đứt vô số quy luật đạo vận, từ binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương dao động mà đi.
Cả đất trời dường như ngừng chuyển động.
Một trảm của kiếm Xương mang lại cho người khác cảm giác như nền văn minh Xương đã khai thiên lập địa trở về với hỗn độn hư không từ đầu! Một cảm giác hủy diệt tất cả, bao gồm cả thời gian, không gian, luân hồi vân vân…
Điều đáng sợ hơn là kiếm Xương chém ra, mơ hồ như lực
lượng và khí vận của cả vực Hỗn Độn đều dung hòa vào trong một kiếm này.
Tập hợp lực lượng đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thế
mượn lực lượng số mệnh văn
• • • ^ •
minh, đương nhiên chỉ là mượn một chút ít mà thôi, bởi vì Nhiếp Thanh Cầm cũng không phải là chủ nhân của kiếm Xương.
Nhưng cho dù như vậy, cũng… quá mạnh rồi!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng lại, không cách nào
để hít thở. Trên thực tế, giây phút này, dù ông ta đứng trong hư không, không phải là người bị kiếm Xương nhắm vào cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, cảm giác như tử thần đang nhảy múa trước mặt vậy.
Hư không, trên tàu chiến con thoi, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi, cả người như bị chìm vào nước rồi được vớt ra vậy, toàn thân đều ướt nhẹp.
Mặt mũi Ninh Triều Thiên run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động ông ta đã biết Tô Minh xong rồi!
Trong một nền văn minh, binh khí Vĩnh Hằng đại khái chính là vô địch?
Nhóc Tô còn có thể tạo ra được kỳ tích không? Còn có thể không?
Kiếm khá rộng, có hai lưỡi. Lưỡi kiếm màu đen, thân kiếm màu tím. Có phong mang vô hình như tia chớp lưu chuyển trên thân kiếm, những phong mang tia chớp đó tựa như đang phác họa từng văn tự cổ xưa.
Đồng thời, có trời đất bao la, sinh linh vạn vật, hỗn độn nhu động, đạo pháp nguyên thủy cũng đang lưu chuyển trên chuôi ki ếm.
Kiếm này vừa ra đã khiến
phía cuối vòm trời vẫn luôn yên bình, mây tía ba ngàn trượng bắt đầu từ trong hư vô hỗn hộn tiến đến.
Con mắt văn minh mơ hồ dao động.
Nguồn gốc văn minh dày nặng đang bốc lên, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể trút xuống.
Cả vực Hỗn Độn đều khẽ run rẩy, dường như hàng rào biên giới của vực Hỗn Độn sắp bị xé toạc, dường như cả vực Hỗn Hộn như sắp vỡ vụn trong khư không bao la.
Tâng Thái Nhất càng lung lay sắp đố hơn, nếu như không phải có một cỗ lực lượng thần bí liên quan bảo hộ thì tầng Thái Nhất e là đã hóa thành hư không
‘yv •
rồi.
“Kiếm Xương, trảm!”, sau một lượt hô hấp, Nhiếp Thanh Cầm tay cầm chặt kiếm, một tiếng quát thẳng lên trời, sắc mặt hơi đỏ bừng lên, kiếm chuyển động trong tay bà ta, chém về phía Tô Minh đang chậm rì rì dùng Ma La kiếm chém ra kiếm mang Thiên vẫn tử sắc.
Nhất thời…
Ánh sáng trắng bạc xé rách nửa bầu trời, chém đứt vô số quy luật đạo vận, từ binh khí Vĩnh Hằng kiếm Xương dao động mà đi.
Cả đất trời dường như ngừng chuyển động.
Một trảm của kiếm Xương mang lại cho người khác cảm giác như nền văn minh Xương đã khai thiên lập địa trở về với hỗn độn hư không từ đầu! Một cảm giác hủy diệt tất cả, bao gồm cả thời gian, không gian, luân hồi vân vân…
Điều đáng sợ hơn là kiếm Xương chém ra, mơ hồ như lực
lượng và khí vận của cả vực Hỗn Độn đều dung hòa vào trong một kiếm này.
Tập hợp lực lượng đất trời.
Đây chính là sự khủng bố của binh khí Vĩnh Hằng, có thế
mượn lực lượng số mệnh văn
• • • ^ •
minh, đương nhiên chỉ là mượn một chút ít mà thôi, bởi vì Nhiếp Thanh Cầm cũng không phải là chủ nhân của kiếm Xương.
Nhưng cho dù như vậy, cũng… quá mạnh rồi!
Tống Xạ Sơn há hốc miệng, chỉ cảm thấy cổ họng như bị chặn cứng lại, không cách nào
để hít thở. Trên thực tế, giây phút này, dù ông ta đứng trong hư không, không phải là người bị kiếm Xương nhắm vào cũng có thể cảm nhận được cái chết đang đến gần, cảm giác như tử thần đang nhảy múa trước mặt vậy.
Hư không, trên tàu chiến con thoi, toàn thân Ninh Triều Thiên toát mồ hôi, cả người như bị chìm vào nước rồi được vớt ra vậy, toàn thân đều ướt nhẹp.
Mặt mũi Ninh Triều Thiên run rẩy, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng kiếm Xương vừa động ông ta đã biết Tô Minh xong rồi!
Trong một nền văn minh, binh khí Vĩnh Hằng đại khái chính là vô địch?
Nhóc Tô còn có thể tạo ra được kỳ tích không? Còn có thể không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.