Chương 1468
Tô Minh
12/12/2021
“Lăng Dương ngồi xếp bằng dưới kiếm, sau sáu tiếng thì kiếm ý của hẳn ta đã đột phát tăng đến thất đoạn, đúng vậy, chính là thất đoạn”.
“Sư phụ, một người sáu ngàn tuổi mà có kiếm ý thất đoạn trên người, người nói xem hắn ta có còn là con người nữa không?”
“Chuyện đáng sợ nhất là sức mạnh của hân ta. Khi kiểm tra sức mạnh của hắn ta, hắn ta đã đánh cong thước đo sức mạnh. Người có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của các học sinh và cán bộ cấp cao ở hiện trường lúc đó không?”
“Đánh cong thước đo sức mạnh, vậy thì ít nhất phải có sức mạnh thuần túy đến một ngàn tỷ cân rồi. Nếu không phải là quái vật thì là gì?”
“Một ngàn tỷ cân, dù là đệ tử Chân viện thì cũng không có được mấy người đạt đến được một ngàn tỷ cân đâu nhỉ?”
Tống Xạ Sơn im lặng lắng nghe.
Đúng là rất đáng sợ!
Có điều, không biết vì sao, bản thân ông ta không thấy hứng thú và cũng không có ý định gì cả.
Chỉ có thể nói là do có Tò Minh ở đây…
Thì tất cả thiên tài đều không là gì cả.
Nếu như có thể thì nhận Tò Minh làm đệ tử mới là điều mà ông ta mong muốn, chỉ là…
Ông ta nghĩ mình vốn không xứng nhận Tô Minh làm đệ tử.
E rằng thực lực của Tò Minh hiện giờ còn có thể đánh Tống Xạ Sơn không kịp trở tay nữa chứ chẳng chơi.
“Sư phụ, sao không thấy người kích động gì thế? Trời ơi,
sư phụ, người cũng bình tĩnh quá rồi đấy!”, Quân Tốc Tốc liên tục mò tả, cô ta đã kích động đến mặt mày hơi ửng đỏ lên rồi, nhưng nhìn sang sư phụ của mình thì lại không thấy phản ứng gì, thế là không biết nói gì nữa. Sư phụ, người hơi bình tĩnh quá rồi đấy!
“Được fôi, đừng huyên thuyên nữa, ồn ào quá, đến sân thi đấu rồi hẵng nói đi!”, Tống Xạ Sơn phất tay.
Quân Tốc Tốc chỉ đành im lặng.
Rất nhanh sau đó, ba người họ đã đến sân thi.
Sân thi rất lớn nhưng lúc này đã đầy ắp người.
Người đông nhưbiển.
Có điều, không khí rất tĩnh lặng.
Sở dĩ tĩnh lặng là vì gần như tất cả mọi người ở đó, bất kể là đệ tử của nội viện hay ngoại viện hay viện tạp dịch, thậm chí là chân viện, còn có một số thanh niên cùng đến tham gia thi, và cả tầng lớp quản lý của học viện nữa, họ đều trô’ mắt nhìn vào một thanh niên.
Nhìn chằm chằm…
Nhìn một cách căng thẳng.
Còn trước mặt thanh niên kia thì là hai người trung niên.
Một người mặc áo khoác dài màu đỏ, một người mặc áo vải bố đơn giản.
Người trung niên cao mặc áo đỏ tên là Vương Thừa Quy, Đại Đế thượng vị chín chuyển, là lão quái vật nổi danh lâu rồi. Ồng ta đã dừng lại ở cảnh giới Đại Đế thượng vị chín chuyển này hơn một trăm triệu năm, nhưng vẫn mãi chưa chạm đến được ngưỡng Tiên.
Người trung niên áo vải bố
trơn có vẻ nghiêm nghị, chắp hai tay phía sau, hai mắt hõm vào trong, ánh mắt xa xăm. ông ta là Lưu Mộc Sàn, cũng là Đại Đế thượng vị chín lần chuyển, cũng dừng ở Đại Đế thượng vị chín lần chuyển rất nhiều năm rồi, không thua kém gì Vương Thừa Quy.
Hai người họ đều là phó viện trưởng, cộng thêm Tống Xạ Sơn nữa thì ba người phó viện trưởng của học viện đã có mặt đủ.
Lúc này.
Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đang đứng trước mặt Lăng Dương, chờ đợi tên này lựa
chọn.
“Sư phụ, một người sáu ngàn tuổi mà có kiếm ý thất đoạn trên người, người nói xem hắn ta có còn là con người nữa không?”
“Chuyện đáng sợ nhất là sức mạnh của hân ta. Khi kiểm tra sức mạnh của hắn ta, hắn ta đã đánh cong thước đo sức mạnh. Người có thể tưởng tượng được sự kinh ngạc của các học sinh và cán bộ cấp cao ở hiện trường lúc đó không?”
“Đánh cong thước đo sức mạnh, vậy thì ít nhất phải có sức mạnh thuần túy đến một ngàn tỷ cân rồi. Nếu không phải là quái vật thì là gì?”
“Một ngàn tỷ cân, dù là đệ tử Chân viện thì cũng không có được mấy người đạt đến được một ngàn tỷ cân đâu nhỉ?”
Tống Xạ Sơn im lặng lắng nghe.
Đúng là rất đáng sợ!
Có điều, không biết vì sao, bản thân ông ta không thấy hứng thú và cũng không có ý định gì cả.
Chỉ có thể nói là do có Tò Minh ở đây…
Thì tất cả thiên tài đều không là gì cả.
Nếu như có thể thì nhận Tò Minh làm đệ tử mới là điều mà ông ta mong muốn, chỉ là…
Ông ta nghĩ mình vốn không xứng nhận Tô Minh làm đệ tử.
E rằng thực lực của Tò Minh hiện giờ còn có thể đánh Tống Xạ Sơn không kịp trở tay nữa chứ chẳng chơi.
“Sư phụ, sao không thấy người kích động gì thế? Trời ơi,
sư phụ, người cũng bình tĩnh quá rồi đấy!”, Quân Tốc Tốc liên tục mò tả, cô ta đã kích động đến mặt mày hơi ửng đỏ lên rồi, nhưng nhìn sang sư phụ của mình thì lại không thấy phản ứng gì, thế là không biết nói gì nữa. Sư phụ, người hơi bình tĩnh quá rồi đấy!
“Được fôi, đừng huyên thuyên nữa, ồn ào quá, đến sân thi đấu rồi hẵng nói đi!”, Tống Xạ Sơn phất tay.
Quân Tốc Tốc chỉ đành im lặng.
Rất nhanh sau đó, ba người họ đã đến sân thi.
Sân thi rất lớn nhưng lúc này đã đầy ắp người.
Người đông nhưbiển.
Có điều, không khí rất tĩnh lặng.
Sở dĩ tĩnh lặng là vì gần như tất cả mọi người ở đó, bất kể là đệ tử của nội viện hay ngoại viện hay viện tạp dịch, thậm chí là chân viện, còn có một số thanh niên cùng đến tham gia thi, và cả tầng lớp quản lý của học viện nữa, họ đều trô’ mắt nhìn vào một thanh niên.
Nhìn chằm chằm…
Nhìn một cách căng thẳng.
Còn trước mặt thanh niên kia thì là hai người trung niên.
Một người mặc áo khoác dài màu đỏ, một người mặc áo vải bố đơn giản.
Người trung niên cao mặc áo đỏ tên là Vương Thừa Quy, Đại Đế thượng vị chín chuyển, là lão quái vật nổi danh lâu rồi. Ồng ta đã dừng lại ở cảnh giới Đại Đế thượng vị chín chuyển này hơn một trăm triệu năm, nhưng vẫn mãi chưa chạm đến được ngưỡng Tiên.
Người trung niên áo vải bố
trơn có vẻ nghiêm nghị, chắp hai tay phía sau, hai mắt hõm vào trong, ánh mắt xa xăm. ông ta là Lưu Mộc Sàn, cũng là Đại Đế thượng vị chín lần chuyển, cũng dừng ở Đại Đế thượng vị chín lần chuyển rất nhiều năm rồi, không thua kém gì Vương Thừa Quy.
Hai người họ đều là phó viện trưởng, cộng thêm Tống Xạ Sơn nữa thì ba người phó viện trưởng của học viện đã có mặt đủ.
Lúc này.
Vương Thừa Quy và Lưu Mộc Sàn đang đứng trước mặt Lăng Dương, chờ đợi tên này lựa
chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.