Chương 1508
Tô Minh
15/12/2021
Thật sự không cách nào
hiếu noi mà!
Nhưng rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, chẳng hạn như Tống Xạ Sơn, trên thực tế lúc nãy ông ta cực kỳ lo lắng, lo rằng Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn sẽ liều mạng đến chết mới ngừng, đó là điều ông ta không
muốn nhìn thấy.
Mộng Li Khinh Đàn cũng được, Tô Minh cũng thế, cả hai
đêu rất xuất săc, tất nhiên một người tìm ra chân lý võ đạo mới như Tô Minh lại càng xuất sắc hơn bao giờ hết.
Cả hai người đều là đệ tử của học viện Hỗn Độn.
Nếu liều mạng đánh nhau đến chết mới thôi sẽ khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Hơn nữa, ông ta cũng có ý đồ riêng nên không muốn Tô Minh thật sự liều mạng đánh với Mộng Li Khinh Đàn, sau đó đắc
tội với cả viện trưởng, đó chính
là sư tôn của Mộng Li Khinh
Đàn.
Dù viện trưởng xuất quỷ nhập thần nhưng sức mạnh của ông ấy thì chẳng có ai dám nghi ngờ.
Rất mạnh.
E là đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân bậc chín, hay thậm chí là Tiên Vương rồi ấy chứ?
Trên đài chiến đấu.
“Cô ngồi xuống trước đã”, sau đó, Tô Minh mở miệng nói: “Tôi đỡ cô”.
Một Li Khinh Đàn đang định từ chối, muốn tự ngồi xuống nhưng Tô Minh đã tiến đến đỡ
‘yv •
rồi.
Dưới lớp màn che mặt, gương mặt tái nhợt của cô ta đã ửng hồng.
Cũng thuận thế ngồi xuống đài chiến đấu.
Vừa ngồi xuống cô ta đã nhanh chóng rút bàn tay được Tô Minh đỡ về.
“Khinh Đàn, trong tay tôi có một vài loại đan dược trị thương hiếm có, hiệu quả chữa trị rất tốt, tôi sẽ chữa trị cho cô”, dưới
đài, ứng Huyền lên tiếng, vẫn là nụ cười như gió xuân đó, gương mặt tuấn tú đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
Có thể nói là hắn ta diễn vai người đàn ông ấm áp ấy rất tròn vai.
Trên thực tế, sâu trong lòng hắn ta đang nổ tung!
Ghen tị.
Tức giận.
Sát ý.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh đỡ Mộng Li Khinh Đàn!
Hắn ta chưa từng có cơ hội
đỡ lấy Mộng Li Khinh Đàn như
thế!
Chưa từng!
Đáng chết!
Hắn ta hận không thể bằm thây Tô Minh thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nếu để lộ ra thì chẳng phải hình tượng cố gắng xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ ư.
Chắc chắn Khinh Đàn sẽ không thích người trong ngoài
bất nhất.
“Tạm thời cứ để Tô Minh chữa trị cho tôi đã, nếu không chữa được thì tôi nhất định sẽ không từ chối đan dược của Lục minh chủ”, Mộng Li Khinh Đàn mở miệng nói.
ứng Huyền không lên tiếng.
Chỉ bình tĩnh nhìn lên đài chiến đấu.
Ngay lúc này.
Tinh thần Tô Minh cũng chợt động…
Một lá chắn chân khí trực
tiếp bao trùm lấy anh và Mộng Li
Khinh Đàn!
Lá chắn chân khí đó, dù có là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, hay thậm chí là võ tu mạnh hơn cũng không thể nhìn xuyên qua được.
Bởi vì, lá chắn chân khí của anh được bảo tàng huyết mạch hỗ trợ.
Trừ khi có ai đó sớ hữu huyết mạch còn mạnh hơn bảo tàng huyết mạch.
Nói cách khác, đừng hòng nhìn vào trong.
“Tại sao phải che lại?”,
Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng và điều gì đó khác lạ, cùng với sự ngượng ngùng khó nhận ra vì cô ta đang cố gắng che giấu.
Có chút hoảng hốt.
“Phải nhấc váy lên thì mới chữa trị đầu gối cho cô được, tuy chỉ lộ ra đầu gối và bắp chân nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn đế cho người ngoài nhìn thấy”, Tô Minh mở miệng trả lời.
Mộng Li Khinh Đàn cảm thấy Tô Minh rất biết quan tâm người khác.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại
chợt rẽ sang một hướng khác.
Không muốn đế người ngoài nhìn thấy đầu gối và bắp chân cô ta ư?
Thế anh cũng là người ngoài đấy còn gì?
Hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên thôi!
Dưới màn che mặt, gương mặt xinh xắn của Mộng Li Khinh Đàn lại đỏ lên một chút.
Ngay sau đó.
Tô Minh xé rách làn váy
đang che đi đầu gối Mộng Li
Khinh Đàn.
Đế lộ ra phân đâu gối đâm đìa máu tươi.
Có thể thấy rõ xương nát.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Cực kỳ tàn nhẫn.
“Cố nhịn một chút”, Tô Minh trầm giọng nói, sau đó anh giơ tay lên, nhanh chóng nắm lấy đầu gối vỡ vụn, máu tươi đầm đìa của Mộng Li Khinh Đàn.
Cô ta đau đớn đến nỗi cả người run run.
hiếu noi mà!
Nhưng rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm, chẳng hạn như Tống Xạ Sơn, trên thực tế lúc nãy ông ta cực kỳ lo lắng, lo rằng Tô Minh và Mộng Li Khinh Đàn sẽ liều mạng đến chết mới ngừng, đó là điều ông ta không
muốn nhìn thấy.
Mộng Li Khinh Đàn cũng được, Tô Minh cũng thế, cả hai
đêu rất xuất săc, tất nhiên một người tìm ra chân lý võ đạo mới như Tô Minh lại càng xuất sắc hơn bao giờ hết.
Cả hai người đều là đệ tử của học viện Hỗn Độn.
Nếu liều mạng đánh nhau đến chết mới thôi sẽ khiến rất nhiều người tiếc nuối.
Hơn nữa, ông ta cũng có ý đồ riêng nên không muốn Tô Minh thật sự liều mạng đánh với Mộng Li Khinh Đàn, sau đó đắc
tội với cả viện trưởng, đó chính
là sư tôn của Mộng Li Khinh
Đàn.
Dù viện trưởng xuất quỷ nhập thần nhưng sức mạnh của ông ấy thì chẳng có ai dám nghi ngờ.
Rất mạnh.
E là đã đạt tới cảnh giới Tiên Nhân bậc chín, hay thậm chí là Tiên Vương rồi ấy chứ?
Trên đài chiến đấu.
“Cô ngồi xuống trước đã”, sau đó, Tô Minh mở miệng nói: “Tôi đỡ cô”.
Một Li Khinh Đàn đang định từ chối, muốn tự ngồi xuống nhưng Tô Minh đã tiến đến đỡ
‘yv •
rồi.
Dưới lớp màn che mặt, gương mặt tái nhợt của cô ta đã ửng hồng.
Cũng thuận thế ngồi xuống đài chiến đấu.
Vừa ngồi xuống cô ta đã nhanh chóng rút bàn tay được Tô Minh đỡ về.
“Khinh Đàn, trong tay tôi có một vài loại đan dược trị thương hiếm có, hiệu quả chữa trị rất tốt, tôi sẽ chữa trị cho cô”, dưới
đài, ứng Huyền lên tiếng, vẫn là nụ cười như gió xuân đó, gương mặt tuấn tú đầy vẻ căng thẳng và lo lắng.
Có thể nói là hắn ta diễn vai người đàn ông ấm áp ấy rất tròn vai.
Trên thực tế, sâu trong lòng hắn ta đang nổ tung!
Ghen tị.
Tức giận.
Sát ý.
Hắn ta tận mắt nhìn thấy Tô Minh đỡ Mộng Li Khinh Đàn!
Hắn ta chưa từng có cơ hội
đỡ lấy Mộng Li Khinh Đàn như
thế!
Chưa từng!
Đáng chết!
Hắn ta hận không thể bằm thây Tô Minh thành từng mảnh nhỏ.
Nhưng hắn ta không thể hiện điều đó ra ngoài, nếu để lộ ra thì chẳng phải hình tượng cố gắng xây dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ ư.
Chắc chắn Khinh Đàn sẽ không thích người trong ngoài
bất nhất.
“Tạm thời cứ để Tô Minh chữa trị cho tôi đã, nếu không chữa được thì tôi nhất định sẽ không từ chối đan dược của Lục minh chủ”, Mộng Li Khinh Đàn mở miệng nói.
ứng Huyền không lên tiếng.
Chỉ bình tĩnh nhìn lên đài chiến đấu.
Ngay lúc này.
Tinh thần Tô Minh cũng chợt động…
Một lá chắn chân khí trực
tiếp bao trùm lấy anh và Mộng Li
Khinh Đàn!
Lá chắn chân khí đó, dù có là cao thủ cảnh giới Tiên Vương, hay thậm chí là võ tu mạnh hơn cũng không thể nhìn xuyên qua được.
Bởi vì, lá chắn chân khí của anh được bảo tàng huyết mạch hỗ trợ.
Trừ khi có ai đó sớ hữu huyết mạch còn mạnh hơn bảo tàng huyết mạch.
Nói cách khác, đừng hòng nhìn vào trong.
“Tại sao phải che lại?”,
Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng hỏi, giọng nói có chút căng thẳng và điều gì đó khác lạ, cùng với sự ngượng ngùng khó nhận ra vì cô ta đang cố gắng che giấu.
Có chút hoảng hốt.
“Phải nhấc váy lên thì mới chữa trị đầu gối cho cô được, tuy chỉ lộ ra đầu gối và bắp chân nhưng tôi nghĩ cô cũng không muốn đế cho người ngoài nhìn thấy”, Tô Minh mở miệng trả lời.
Mộng Li Khinh Đàn cảm thấy Tô Minh rất biết quan tâm người khác.
Nhưng sau đó suy nghĩ lại
chợt rẽ sang một hướng khác.
Không muốn đế người ngoài nhìn thấy đầu gối và bắp chân cô ta ư?
Thế anh cũng là người ngoài đấy còn gì?
Hôm nay mới gặp nhau lần đầu tiên thôi!
Dưới màn che mặt, gương mặt xinh xắn của Mộng Li Khinh Đàn lại đỏ lên một chút.
Ngay sau đó.
Tô Minh xé rách làn váy
đang che đi đầu gối Mộng Li
Khinh Đàn.
Đế lộ ra phân đâu gối đâm đìa máu tươi.
Có thể thấy rõ xương nát.
Trông có vẻ rất đau đớn.
Cực kỳ tàn nhẫn.
“Cố nhịn một chút”, Tô Minh trầm giọng nói, sau đó anh giơ tay lên, nhanh chóng nắm lấy đầu gối vỡ vụn, máu tươi đầm đìa của Mộng Li Khinh Đàn.
Cô ta đau đớn đến nỗi cả người run run.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.