Chương 1534
Tô Minh
15/12/2021
Phụp!
Một đao này lập tức lao về phía Tô Ly, nó nhanh đến nỗi khiến Tô Ly và Phong Vũ Vân không kịp trở tay.
Cô gái áo đỏ ra tay không chút lưu tình, muốn dồn Tô Ly vào chỗ chết.
Đúng lúc nguy cấp thì Tô Minh đã xuất hiện, khi ở học viện Hỗn Độn, anh mơ hồ cảm nhận được Tô Ly gặp nguy hiếm, thế nên đã ngay lập tức dùng quy luật không gian đến nhà họ Nguyên.
Cũng may là anh đã đến kịp, nếu không thì thật sự lớn chuyện rồi.
Mặc dù anh đến kịp nhưng một đao của cò gái áo đỏ kia lướt qua mặt Tô Ly khiến má cô bị cắt một vết, Tô Minh lập tức chém một kiếm Thiên vẫn ra, đánh cho cò ta lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này, sắc mặt cò ta đỏ ửng, vô cùng sửng sốt và bực tức.
“Chung Cầm, Chung Hà, lên cho tôi”.
Đây là hai người hầu đi theo
báo vệ cho cô ta, thực lực lên đến cấp bậc bán bộ Tiên Nhân.
Hai người này thoắt ẩn thoắt hiện, đồng thời lao về phía Tò Minh và ra đòn. Lúc anh xuất hiện và dùng một chiêu của Thiên Vần kiếm chặn lại đao của cò gái áo đỏ kia, hai người này đã cảm giác được sự yêu nghiệt của anh.
Thực lực của bán bộ Tiên Nhân quả nhiên vần rất mạnh, nhưng nó không là gì đối với một người có bảo tàng huyết mạch như anh.
Sự phẫn nộ của Tô Minh đang lên tỡi cực điểm, chỉ cần
anh chậm một giây thôi là Tô Ly đã chết trong một đòn kia.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Bán bộ Tiên Nhân thì thế nào, có chịu được một kiếm Ma La của tôi không?”
Chỉ một đao của Ma La kiếm cộng với sức mạnh thuần 6500 tỷ kg, hai người kia đã hóa thành màn sương máu.
Cò gái áo đỏ thấy cảnh này thì sợ hãi kinh hoảng, cả người run rẩy không đứng vững mà ngã xuống đất.
Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng mà nói: “Đồ khốn, anh lại
dám giết người của tòi, anh chết chắc rồi, anh trai tôi mà đến thì sẽ nghiên nát anh trong vòng một giây, đồ khốn kiếp!”
Tô Minh nhếch môi nói: “Có ai thì cô gọi hết đến đi, tòi cho các người cùng nhau lên đường, chết cũng không cô đơn”.
Trên thực tế, không cần Tô Minh nói, cô gái áo đỏ cũng đã bóp nát ngọc bội trong tay mình.
Hành động này hoàn toàn là theo bản năng, đúng theo kiểu bị hù dọa.
Lúc này, trên mặt và trên người của cô gái áo đỏ đều là
máu, là ban nãy Chung Cầm và Chung Hà bị Tô Minh trấn áp hóa thành làn sương máu.
Võ cùng khủng khiếp…
Chuyện này xảy ra quá đột ngột…
Cô gái áo đỏ sợ chết khiếp, cũng theo bản năng nắm chặt nắm đấm, thế là miếng ngọc vỡ nát.
Tô Minh nhìn cô gái áo đỏ một cái, nhìn thật lâu, ánh mắt vô cùng quái dị. Bởi vì trong mắt anh, cò gái áo đỏ đã như một người chết.
Lúc này, khéo ông trời cũng không cứu được cò ta.
Một đao này lập tức lao về phía Tô Ly, nó nhanh đến nỗi khiến Tô Ly và Phong Vũ Vân không kịp trở tay.
Cô gái áo đỏ ra tay không chút lưu tình, muốn dồn Tô Ly vào chỗ chết.
Đúng lúc nguy cấp thì Tô Minh đã xuất hiện, khi ở học viện Hỗn Độn, anh mơ hồ cảm nhận được Tô Ly gặp nguy hiếm, thế nên đã ngay lập tức dùng quy luật không gian đến nhà họ Nguyên.
Cũng may là anh đã đến kịp, nếu không thì thật sự lớn chuyện rồi.
Mặc dù anh đến kịp nhưng một đao của cò gái áo đỏ kia lướt qua mặt Tô Ly khiến má cô bị cắt một vết, Tô Minh lập tức chém một kiếm Thiên vẫn ra, đánh cho cò ta lùi về phía sau mấy bước.
Lúc này, sắc mặt cò ta đỏ ửng, vô cùng sửng sốt và bực tức.
“Chung Cầm, Chung Hà, lên cho tôi”.
Đây là hai người hầu đi theo
báo vệ cho cô ta, thực lực lên đến cấp bậc bán bộ Tiên Nhân.
Hai người này thoắt ẩn thoắt hiện, đồng thời lao về phía Tò Minh và ra đòn. Lúc anh xuất hiện và dùng một chiêu của Thiên Vần kiếm chặn lại đao của cò gái áo đỏ kia, hai người này đã cảm giác được sự yêu nghiệt của anh.
Thực lực của bán bộ Tiên Nhân quả nhiên vần rất mạnh, nhưng nó không là gì đối với một người có bảo tàng huyết mạch như anh.
Sự phẫn nộ của Tô Minh đang lên tỡi cực điểm, chỉ cần
anh chậm một giây thôi là Tô Ly đã chết trong một đòn kia.
Anh hừ lạnh một tiếng: “Bán bộ Tiên Nhân thì thế nào, có chịu được một kiếm Ma La của tôi không?”
Chỉ một đao của Ma La kiếm cộng với sức mạnh thuần 6500 tỷ kg, hai người kia đã hóa thành màn sương máu.
Cò gái áo đỏ thấy cảnh này thì sợ hãi kinh hoảng, cả người run rẩy không đứng vững mà ngã xuống đất.
Nhưng cô ta vẫn mạnh miệng mà nói: “Đồ khốn, anh lại
dám giết người của tòi, anh chết chắc rồi, anh trai tôi mà đến thì sẽ nghiên nát anh trong vòng một giây, đồ khốn kiếp!”
Tô Minh nhếch môi nói: “Có ai thì cô gọi hết đến đi, tòi cho các người cùng nhau lên đường, chết cũng không cô đơn”.
Trên thực tế, không cần Tô Minh nói, cô gái áo đỏ cũng đã bóp nát ngọc bội trong tay mình.
Hành động này hoàn toàn là theo bản năng, đúng theo kiểu bị hù dọa.
Lúc này, trên mặt và trên người của cô gái áo đỏ đều là
máu, là ban nãy Chung Cầm và Chung Hà bị Tô Minh trấn áp hóa thành làn sương máu.
Võ cùng khủng khiếp…
Chuyện này xảy ra quá đột ngột…
Cô gái áo đỏ sợ chết khiếp, cũng theo bản năng nắm chặt nắm đấm, thế là miếng ngọc vỡ nát.
Tô Minh nhìn cô gái áo đỏ một cái, nhìn thật lâu, ánh mắt vô cùng quái dị. Bởi vì trong mắt anh, cò gái áo đỏ đã như một người chết.
Lúc này, khéo ông trời cũng không cứu được cò ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.