Chương 1537
Tô Minh
15/12/2021
“Anh à! Anh giỏi thật đấy!”, Tò Ly lấy bảo kiếm của mình làm gương soi,
thấy được mặt mình thì lập tức vui mừng. Cô không kìm nổi ôm chặt cánh
tay Tò Minh, bắt đầu nũng nịu: “Anh à! Em giỏi không? Em ở cấp bậc Đại
Đế thượng vị rồi đấy”.
“Giỏi! Ly Nhi nhà chúng ta là giỏi nhất”, nụ cười cưng chiều của Tô Minh càng rõ hơn.
Nhưng đúng lúc này Tò Minh đột nhiên chau mày lại.
“Lạ thật!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Trước đó anh dồn hết sự chú ý vào Tò Ly nên không cảm nhận rõ.
Lúc này, an ủi Tò Ly rồi, cũng trị thương xong rồi thì đột nhiên cảm nhận được. Dường như… Dường như…
Trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y có động tĩnh.
Đúng vậy! Đúng là có động tĩnh.
Anh theo bản năng mở ra xem thì lập tức một miếng ngọc
xuất hiện ở trong tay anh.
Đây là miếng ngọc mà Tò Minh tìm được trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y, lúc này nó không ngừng run rẩy.
Miếng ngọc này dường như là ngọc đưa tin.
Nhưng giống hơn là…
Tô Minh theo bản năng nhìn về phía cò gái áo đỏ, tận sâu thẳm ánh mắt là vẻ lạnh lùng quái dị.
Còn cò gái áo đỏ cũng nhìn miếng ngọc trong tay Tô Minh, toàn thân run rẩy, lập tức trừng
mắt lên, giọng nói sắc bén: “Cậu… Cậu… Sao ngọc đưa tin của anh tòi lại ở trong tay cậu?”
“Anh cô?”, Tò Minh quét nhìn cô ta một cái.
“Cậu đã làm gì anh tôi? Hả? Đã làm gì anh ấy rồi?”, nước mẳt của cô gái áo đỏ lập tức rơi xuống, đòi mắt đỏ ửng, dường như cô ta đã đoán được điều gì.
“Cô nói xem?”, Tò Minh thản nhiên nói: “Chẳng phải anh cô là vò địch sao?”
Sau đó, từ trong miếng ngọc phát ra âm thanh sốt sắng và trâm đục: “Linh Nhi! Mau về đi! Tiên phách của anh con nát rồi, anh con đã chết. Vị trí anh con chết cách con không xa đâu, dường như ở trong cùng một nền văn minh. Bất luận con đang làm gì thì cũng quay về ngay cho ta”.
“Giỏi! Ly Nhi nhà chúng ta là giỏi nhất”, nụ cười cưng chiều của Tô Minh càng rõ hơn.
Nhưng đúng lúc này Tò Minh đột nhiên chau mày lại.
“Lạ thật!”, Tô Minh lẩm bẩm một câu.
Trước đó anh dồn hết sự chú ý vào Tò Ly nên không cảm nhận rõ.
Lúc này, an ủi Tò Ly rồi, cũng trị thương xong rồi thì đột nhiên cảm nhận được. Dường như… Dường như…
Trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y có động tĩnh.
Đúng vậy! Đúng là có động tĩnh.
Anh theo bản năng mở ra xem thì lập tức một miếng ngọc
xuất hiện ở trong tay anh.
Đây là miếng ngọc mà Tò Minh tìm được trong nhẫn không gian của Tiêu Bạch Y, lúc này nó không ngừng run rẩy.
Miếng ngọc này dường như là ngọc đưa tin.
Nhưng giống hơn là…
Tô Minh theo bản năng nhìn về phía cò gái áo đỏ, tận sâu thẳm ánh mắt là vẻ lạnh lùng quái dị.
Còn cò gái áo đỏ cũng nhìn miếng ngọc trong tay Tô Minh, toàn thân run rẩy, lập tức trừng
mắt lên, giọng nói sắc bén: “Cậu… Cậu… Sao ngọc đưa tin của anh tòi lại ở trong tay cậu?”
“Anh cô?”, Tò Minh quét nhìn cô ta một cái.
“Cậu đã làm gì anh tôi? Hả? Đã làm gì anh ấy rồi?”, nước mẳt của cô gái áo đỏ lập tức rơi xuống, đòi mắt đỏ ửng, dường như cô ta đã đoán được điều gì.
“Cô nói xem?”, Tò Minh thản nhiên nói: “Chẳng phải anh cô là vò địch sao?”
Sau đó, từ trong miếng ngọc phát ra âm thanh sốt sắng và trâm đục: “Linh Nhi! Mau về đi! Tiên phách của anh con nát rồi, anh con đã chết. Vị trí anh con chết cách con không xa đâu, dường như ở trong cùng một nền văn minh. Bất luận con đang làm gì thì cũng quay về ngay cho ta”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.