Chương 1632
Tô Minh
22/12/2021
Mà sâu trong lòng anh đã nhận một phần ân huệ của thành chủ Mai Tiên.
Thành chủ Mai Tiên và bí cảnh Mai Tiên có quan hệ chặt chẽ với nhau, là người bảo hộ của bí cảnh Mai Tiên đời này, mà bản thân ở bên trong bí cảnh Mai Tiên đã đạt được lợi ích mà không ai ngờ nổi.
Vì nể mặt Thành chủ Mai Tiên, không đề cập đến nguyên tắc, sức chịu đựng của anh đối với Ninh Khinh Khinh sẽ cao hơn một chút.
“Chúng ta đi. Xem như cô ta không tồn tại là được”, Tô Minh cầm tay Huyền Sơ Tình, nói.
Huyền Sơ Tình gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dù sao không có bản đồ cũng không biết phương hướng nào tốt hơn, cứ xác định một hướng rồi nhắm mắt đi.
“Tô Minh, anh đừng mơ có thể cắt đuôi tôi, trừ phi anh đồng ý đấu với tôi một trận!”, Ninh Khinh Khinh hừ một tiếng: “Nếu không, tôi sẽ cứ đi theo anh”.
“Tuỳ cô”, Tô Minh nói một câu.
Sau đó.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình giống như tản bộ mà đi vào trong khu vực nguy hiểm này.
Tốc độ của họ cũng không nhanh, bởi vì không có mục tiêu, thì cần gì phải nhanh chóng?
Ngược lại, Tô Minh vừa tản bộ vừa liên tục thăm dò, sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm mà anh đã hiểu rõ.
Còn Huyền Sơ Tình lúc bắt đầu còn ngượng ngùng, đến lúc sau lại thấy có chút ngọt ngào, tay cô ta vẫn luôn được Tô Minh nắm lấy nên cũng đã quen rồi.
Ninh Khinh Khinh nói được làm được, thật sự đi theo phía sau hai người, bám đuôi theo.
Cứ đi cứ đi, Ninh Khinh Khinh càng không thoải mái.
“Tô Minh, tôi nói cho anh biết, anh không kiêng dè gì mà nắm tay cô Huyền như vậy thì ở bên ngoài, người nhà họ Huyền đều đang quan sát đấy. Hậu quả ra sao thì anh biết rồi đó, khinh nhờn cô Huyền thì kết cục sẽ rất
nặng nề đấy. Tôi có nghe bố tôi nói, nhà họ Huyền muốn chọn ra một vị lang quân như ý cho cô Huyền. Còn nữa, anh trai ruột của cô Huyền là Huyền Mục, là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất của nền văn minh Trạch, nghe nói anh ta rất cưng chiều em gái, anh nói xem, nếu anh ta biết anh quang minh chính đại khinh nhờn em gái mình như vậy, liệu có đến kiếm chuyện với anh không đây?”
Ninh Khinh Khinh không nhịn được bèn đe doạ.
Dù sao, cũng là không muốn Tô Minh được sống dễ dàng thoải mái.
Hừ hừ.
Gương mặt Huyền Sơ Tình lập tức ngượng ngùng ửng đỏ, theo bản năng muốn rút tay mình về lại nhưng không
lại được, bởi vì Tô Minh không hề buông tay.
Ngược lại, Tô Minh quay đầu, mắng Ninh Khinh Khinh một câu: “Liên quan gì đến cô? Tay của Sơ Tình, tôi nguyện ý nắm, đổi thành tay cô, có cầi xin tôi nắm thì tôi cũng không thèm”.
“Anh…”, Ninh Khinh Khinh tức giận đến mức run rẩy cả người, đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng nhìn Tô Minh: “Khốn kiếp! Tay của tôi thì sao? Tay của tôi rất đẹp đấy có được không? Anh mù rồi!”
Tô Minh lập tức cạn lời.
Không hiếu sao Huyền Sơ Tình chợt muốn cười.
Trọng điểm của nha đầu Ninh Khinh Khinh này, vĩnh viễn rất kỳ quái.
Trên thực tế, ở ngoại giới, trong đạ sảnh đón khách, lúc này, rất nhiều người đều mang vẻ mặt kỳ lạ, không kìm được đều nhìn sang Huyền Tinh Bình.
Nền văn minh Trạch vẫn còn khá bảo thủ.
Nam nữ qua lại không rõ ràng.
Kiểu hành vi nắm tay quang minh chính đại như vậy, có thế nói là vô cùnc to gan.
Ngay cả gương mặt nhỏ của Lạc Ngưng Nhi cũng ửng đỏ, chị và anh rể khoe ân ái cũng công khai quá đi mất.
“Còn ra thể thống gì!”, Huyền Tinh Bình cắn răng cắn lợi, lửa giận bừng bừng, thậm chí còn có cả sát ý, bà ta chỉ cảm thấy Tô Minh đang trêu gan
nhà họ Huyền, đáng chết!
Tiếp đó.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiếp tục
Mà Ninh Khinh Khinh thì vẫn còn lẩm bẩm không ngừng.
‘Tô Minh, ở đây là bí cảnh Mai Tiên, là nơi vô số yêu nghiệt của nền văn minh Trạch muốn vào mà cũng không có cơ hội, anh có cơ hội đi vào đây, không tranh thủ thăm dò, đi tìm kỳ ngộ, mà cứ tản bộ vậy sao? Anh cho rằng đang hẹn hò với cô Huyền sao? Hừ, bây giờ anh cũng không phải hạng tư nữa, mà là hạng năm rồi, Tuỳ Tiềm cũng đã vượt qua điểm anh rồi! Anh Phù Dịch thì đã gần đến bốn trăm ngàn điểm rồi, anh tra thử đi, quả thật là làm chậm trễ cô Huyền, nếu cô Huyền hợp
tác với người khác, đổi sang bất kỳ người nào, e là cũng mạnh hơn anh nhiều!”
Ninh Khinh Khinh là đang muốn khiêu khích Tô Minh.
Khinh Khinh này chưa từng cãi nhau thua bao giờ!
“Tự lo chuyện của cô đi”.
Đáng tiếc, lần này Ninh Khinh Khinh đã gặp phải đối thủ rồi, cho dù cô ta có khiêu khích thế nào, dù sao Tô Minh cũng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu “Tự lo chuyện của cô”, Ninh Khinh Khinh tức đến mức thở hổn hển, nghiến chặt răng.
Thành chủ Mai Tiên và bí cảnh Mai Tiên có quan hệ chặt chẽ với nhau, là người bảo hộ của bí cảnh Mai Tiên đời này, mà bản thân ở bên trong bí cảnh Mai Tiên đã đạt được lợi ích mà không ai ngờ nổi.
Vì nể mặt Thành chủ Mai Tiên, không đề cập đến nguyên tắc, sức chịu đựng của anh đối với Ninh Khinh Khinh sẽ cao hơn một chút.
“Chúng ta đi. Xem như cô ta không tồn tại là được”, Tô Minh cầm tay Huyền Sơ Tình, nói.
Huyền Sơ Tình gật đầu.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, dù sao không có bản đồ cũng không biết phương hướng nào tốt hơn, cứ xác định một hướng rồi nhắm mắt đi.
“Tô Minh, anh đừng mơ có thể cắt đuôi tôi, trừ phi anh đồng ý đấu với tôi một trận!”, Ninh Khinh Khinh hừ một tiếng: “Nếu không, tôi sẽ cứ đi theo anh”.
“Tuỳ cô”, Tô Minh nói một câu.
Sau đó.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình giống như tản bộ mà đi vào trong khu vực nguy hiểm này.
Tốc độ của họ cũng không nhanh, bởi vì không có mục tiêu, thì cần gì phải nhanh chóng?
Ngược lại, Tô Minh vừa tản bộ vừa liên tục thăm dò, sử dụng kiếm tâm, kiếm tâm mà anh đã hiểu rõ.
Còn Huyền Sơ Tình lúc bắt đầu còn ngượng ngùng, đến lúc sau lại thấy có chút ngọt ngào, tay cô ta vẫn luôn được Tô Minh nắm lấy nên cũng đã quen rồi.
Ninh Khinh Khinh nói được làm được, thật sự đi theo phía sau hai người, bám đuôi theo.
Cứ đi cứ đi, Ninh Khinh Khinh càng không thoải mái.
“Tô Minh, tôi nói cho anh biết, anh không kiêng dè gì mà nắm tay cô Huyền như vậy thì ở bên ngoài, người nhà họ Huyền đều đang quan sát đấy. Hậu quả ra sao thì anh biết rồi đó, khinh nhờn cô Huyền thì kết cục sẽ rất
nặng nề đấy. Tôi có nghe bố tôi nói, nhà họ Huyền muốn chọn ra một vị lang quân như ý cho cô Huyền. Còn nữa, anh trai ruột của cô Huyền là Huyền Mục, là một trong những yêu nghiệt mạnh nhất của nền văn minh Trạch, nghe nói anh ta rất cưng chiều em gái, anh nói xem, nếu anh ta biết anh quang minh chính đại khinh nhờn em gái mình như vậy, liệu có đến kiếm chuyện với anh không đây?”
Ninh Khinh Khinh không nhịn được bèn đe doạ.
Dù sao, cũng là không muốn Tô Minh được sống dễ dàng thoải mái.
Hừ hừ.
Gương mặt Huyền Sơ Tình lập tức ngượng ngùng ửng đỏ, theo bản năng muốn rút tay mình về lại nhưng không
lại được, bởi vì Tô Minh không hề buông tay.
Ngược lại, Tô Minh quay đầu, mắng Ninh Khinh Khinh một câu: “Liên quan gì đến cô? Tay của Sơ Tình, tôi nguyện ý nắm, đổi thành tay cô, có cầi xin tôi nắm thì tôi cũng không thèm”.
“Anh…”, Ninh Khinh Khinh tức giận đến mức run rẩy cả người, đôi mắt xinh đẹp hung tợn trừng nhìn Tô Minh: “Khốn kiếp! Tay của tôi thì sao? Tay của tôi rất đẹp đấy có được không? Anh mù rồi!”
Tô Minh lập tức cạn lời.
Không hiếu sao Huyền Sơ Tình chợt muốn cười.
Trọng điểm của nha đầu Ninh Khinh Khinh này, vĩnh viễn rất kỳ quái.
Trên thực tế, ở ngoại giới, trong đạ sảnh đón khách, lúc này, rất nhiều người đều mang vẻ mặt kỳ lạ, không kìm được đều nhìn sang Huyền Tinh Bình.
Nền văn minh Trạch vẫn còn khá bảo thủ.
Nam nữ qua lại không rõ ràng.
Kiểu hành vi nắm tay quang minh chính đại như vậy, có thế nói là vô cùnc to gan.
Ngay cả gương mặt nhỏ của Lạc Ngưng Nhi cũng ửng đỏ, chị và anh rể khoe ân ái cũng công khai quá đi mất.
“Còn ra thể thống gì!”, Huyền Tinh Bình cắn răng cắn lợi, lửa giận bừng bừng, thậm chí còn có cả sát ý, bà ta chỉ cảm thấy Tô Minh đang trêu gan
nhà họ Huyền, đáng chết!
Tiếp đó.
Tô Minh và Huyền Sơ Tình tiếp tục
Mà Ninh Khinh Khinh thì vẫn còn lẩm bẩm không ngừng.
‘Tô Minh, ở đây là bí cảnh Mai Tiên, là nơi vô số yêu nghiệt của nền văn minh Trạch muốn vào mà cũng không có cơ hội, anh có cơ hội đi vào đây, không tranh thủ thăm dò, đi tìm kỳ ngộ, mà cứ tản bộ vậy sao? Anh cho rằng đang hẹn hò với cô Huyền sao? Hừ, bây giờ anh cũng không phải hạng tư nữa, mà là hạng năm rồi, Tuỳ Tiềm cũng đã vượt qua điểm anh rồi! Anh Phù Dịch thì đã gần đến bốn trăm ngàn điểm rồi, anh tra thử đi, quả thật là làm chậm trễ cô Huyền, nếu cô Huyền hợp
tác với người khác, đổi sang bất kỳ người nào, e là cũng mạnh hơn anh nhiều!”
Ninh Khinh Khinh là đang muốn khiêu khích Tô Minh.
Khinh Khinh này chưa từng cãi nhau thua bao giờ!
“Tự lo chuyện của cô đi”.
Đáng tiếc, lần này Ninh Khinh Khinh đã gặp phải đối thủ rồi, cho dù cô ta có khiêu khích thế nào, dù sao Tô Minh cũng chỉ thản nhiên bỏ lại một câu “Tự lo chuyện của cô”, Ninh Khinh Khinh tức đến mức thở hổn hển, nghiến chặt răng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.