Chương 1638
Tô Minh
22/12/2021
“Thành Hủy Diệt xuất hiện một yêu nghiệt có vận khí khá tốt, thông tin về
hắn ta không rõ ràng, tất cả những gì tôi biết về hắn ta dường như là người duy nhất cả thành hủy diệt luyện đến Ma Thần Pháp Tương, từ đó đạt được chiến lực nghiệt thiên”.
“Ma Thần Pháp Tương?”, Lô Hư và đám người hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng run lên: “Cho nên, sự xuất hiện của người này trực tiếp kích thích vận may của thành Hủy Diệt?”
“Đúng, không những thế, vận may của thành Hủy Diệt đang điên cuồng tăng lên”, Hạ Trình cười khổ nói.
“Không biết khi nào Tô Minh mới từ ngoại vực trở về?”, Bạch Kiếm thở dài, nói: “Nếu không về thì học viện Hỗn Độn và cả nền văn minh Xương sẽ nguy mất”.
“Nhưng quay về cũng khó!”, Lô Hư lắc đầu, nói.
“Một mình cậu chủ Tô thì khó. Nhưng nếu có thể liên thủ với cậu chủ kia thì sao?”, Hạ Trình do dự một lát rồi nói.
‘Cậu chủ’ mà Hạ Trình nói, chính là người có tên là Trì Tiêu lai lịch không rõ ràng trong học viện Hỗn Độn.
Nửa tháng trước, một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn đến hư không để thăm dò thì bắt gặp Trì Tiêu lúc đó
bị thương nặng, tưởng chừng sắp chết.
Vị trưởng lão đó do dự một lát rồi cuối cùng vẫn giúp đỡ và cứu người, sau đó đưa Trì Tiêu về.
Vốn là không có ai để ý đến, dù sao thì trong tỷ năm nay, học viện Hỗn Độn gặp phải rất nhiều người bị thương rồi cũng cứu và đưa về học viện.
Nhưng lần này lại khác.
Mấy ngày sau, Trì Tiêu hồi phục.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi hồi phục, cảnh giới võ đạo của Trì Tiêu đã tăng lên cảnh giới Tiên Vương.
Chính là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết.
Hơn nữa, theo như Trì Tiêu nói thì đây chưa phải là cực hạn mà chỉ là đang trong quá trình hồi phục của hắn thôi.
Điều này lại càng khiến mọi người kinh ngạc.
Cũng may, Trì Tiêu có ân biết báo chứ không phải kiểu vong ân bội nghĩa, không phải vì nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn yếu hơn mà bắt nạt.
Thời gian này Trì Tiêu như một học viên bình thường của học viện Hỗn Độn, chỉ ở trong học viện, rất hòa đồng, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn cho những học viên của học viện.
Học viện Hỗn Độn càng lúc càng có thiện cảm với hắn.
Chỉ tiếc rằng Trì Tiêu giống như
rồng trên trời, sớm muộn cũng phải bay đi.
“Tô Minh liên thủ với Trì Tiêu?”, Bạch Kiếm lắc đầu nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, sở dĩ Trì Tiêu tạm thời chưa rời khỏi học viện Hỗn Độn, chỉ sợ lý do lớn nhất chính là vì Tô Ly, em gái của Tô Minh…”.
Đám người Lô Hư đều trầm ngâm.
Vì Tô Minh đặc biệt dặn dò nhờ cậy chăm sóc Tô Ly và Phong Vũ Vân.
Vì vậy, sau khi Tô Ly và Phong Vũ Vân đến học viện thì đám người Bạch Kiếm cũng không dám lơ là.
Vì vậy, tất nhiên bốn người này cũng biết Trì Tiêu động lòng với Tô Ly.
Nhưng họ cũng không ngăn cản.
Bởi vì, Trì Tiêu chỉ muốn theo đuổi Tô Ly chứ không có gì vô lễ mà thể hiện rất lịch sự và nho nhã.
Vì vậy cũng không thể ngăn cản Trì Tiêu tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Huống hồ, theo như bốn trưởng lão này thấy, nếu Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thành công, hai người này khá đẹp đôi. Trì Tiêu vô cùng ưu tú, hòa nhã nhưng có điều đáng tiếc là dường như Tô Ly không có tình cảm gì đặc biệt với hắn.
Bạch Kiếm lại nói: “Ba ông già này đều không phải là kiếm tu thuần túy, vì vậy không nhạy cảm bằng tôi. Vì vậy, chỉ e các ông không nhìn thấu được Trì Tiêu đâu. Nhưng tôi có thể cảm nhận được Trì Tiêu thoạt nhìn thì hòa nhã, ấm áp nhưng vẫn có chút kiêu ngạo, giấu mình khá kỹ. Nếu như tôi đoán
không nhầm thì hắn chưa từng coi trọng học viện Hỗn Độn và nền văn minh Xương của chúng ta”.
“Vậy thì cũng bình thường! Chắc hắn đến từ nền văn minh cấp hai, thậm chí là cấp ba. Vì vậy, coi thường nền văn minh cấp một cũng là bình thường”, Lô Hư cảm thán nói.
‘Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thì không có gì, chỉ sợ để Tô Ly ghét thôi”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Vậy đợi Tô Minh quay về xem sao. Với tính cách của cậu ta thì chắc chắn sẽ không đội trời chung với Trì Tiêu đâu”.
Sắc mặt của đám Lô Hư đều biến đổi.
hắn ta không rõ ràng, tất cả những gì tôi biết về hắn ta dường như là người duy nhất cả thành hủy diệt luyện đến Ma Thần Pháp Tương, từ đó đạt được chiến lực nghiệt thiên”.
“Ma Thần Pháp Tương?”, Lô Hư và đám người hít một ngụm khí lạnh, chỉ cảm thấy trong lòng run lên: “Cho nên, sự xuất hiện của người này trực tiếp kích thích vận may của thành Hủy Diệt?”
“Đúng, không những thế, vận may của thành Hủy Diệt đang điên cuồng tăng lên”, Hạ Trình cười khổ nói.
“Không biết khi nào Tô Minh mới từ ngoại vực trở về?”, Bạch Kiếm thở dài, nói: “Nếu không về thì học viện Hỗn Độn và cả nền văn minh Xương sẽ nguy mất”.
“Nhưng quay về cũng khó!”, Lô Hư lắc đầu, nói.
“Một mình cậu chủ Tô thì khó. Nhưng nếu có thể liên thủ với cậu chủ kia thì sao?”, Hạ Trình do dự một lát rồi nói.
‘Cậu chủ’ mà Hạ Trình nói, chính là người có tên là Trì Tiêu lai lịch không rõ ràng trong học viện Hỗn Độn.
Nửa tháng trước, một vị trưởng lão của học viện Hỗn Độn đến hư không để thăm dò thì bắt gặp Trì Tiêu lúc đó
bị thương nặng, tưởng chừng sắp chết.
Vị trưởng lão đó do dự một lát rồi cuối cùng vẫn giúp đỡ và cứu người, sau đó đưa Trì Tiêu về.
Vốn là không có ai để ý đến, dù sao thì trong tỷ năm nay, học viện Hỗn Độn gặp phải rất nhiều người bị thương rồi cũng cứu và đưa về học viện.
Nhưng lần này lại khác.
Mấy ngày sau, Trì Tiêu hồi phục.
Điều khiến mọi người kinh ngạc là sau khi hồi phục, cảnh giới võ đạo của Trì Tiêu đã tăng lên cảnh giới Tiên Vương.
Chính là cảnh giới Tiên Vương trong truyền thuyết.
Hơn nữa, theo như Trì Tiêu nói thì đây chưa phải là cực hạn mà chỉ là đang trong quá trình hồi phục của hắn thôi.
Điều này lại càng khiến mọi người kinh ngạc.
Cũng may, Trì Tiêu có ân biết báo chứ không phải kiểu vong ân bội nghĩa, không phải vì nền văn minh Xương và học viện Hỗn Độn yếu hơn mà bắt nạt.
Thời gian này Trì Tiêu như một học viên bình thường của học viện Hỗn Độn, chỉ ở trong học viện, rất hòa đồng, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn cho những học viên của học viện.
Học viện Hỗn Độn càng lúc càng có thiện cảm với hắn.
Chỉ tiếc rằng Trì Tiêu giống như
rồng trên trời, sớm muộn cũng phải bay đi.
“Tô Minh liên thủ với Trì Tiêu?”, Bạch Kiếm lắc đầu nói: “Nếu tôi không nhìn nhầm, sở dĩ Trì Tiêu tạm thời chưa rời khỏi học viện Hỗn Độn, chỉ sợ lý do lớn nhất chính là vì Tô Ly, em gái của Tô Minh…”.
Đám người Lô Hư đều trầm ngâm.
Vì Tô Minh đặc biệt dặn dò nhờ cậy chăm sóc Tô Ly và Phong Vũ Vân.
Vì vậy, sau khi Tô Ly và Phong Vũ Vân đến học viện thì đám người Bạch Kiếm cũng không dám lơ là.
Vì vậy, tất nhiên bốn người này cũng biết Trì Tiêu động lòng với Tô Ly.
Nhưng họ cũng không ngăn cản.
Bởi vì, Trì Tiêu chỉ muốn theo đuổi Tô Ly chứ không có gì vô lễ mà thể hiện rất lịch sự và nho nhã.
Vì vậy cũng không thể ngăn cản Trì Tiêu tìm hạnh phúc cho riêng mình.
Huống hồ, theo như bốn trưởng lão này thấy, nếu Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thành công, hai người này khá đẹp đôi. Trì Tiêu vô cùng ưu tú, hòa nhã nhưng có điều đáng tiếc là dường như Tô Ly không có tình cảm gì đặc biệt với hắn.
Bạch Kiếm lại nói: “Ba ông già này đều không phải là kiếm tu thuần túy, vì vậy không nhạy cảm bằng tôi. Vì vậy, chỉ e các ông không nhìn thấu được Trì Tiêu đâu. Nhưng tôi có thể cảm nhận được Trì Tiêu thoạt nhìn thì hòa nhã, ấm áp nhưng vẫn có chút kiêu ngạo, giấu mình khá kỹ. Nếu như tôi đoán
không nhầm thì hắn chưa từng coi trọng học viện Hỗn Độn và nền văn minh Xương của chúng ta”.
“Vậy thì cũng bình thường! Chắc hắn đến từ nền văn minh cấp hai, thậm chí là cấp ba. Vì vậy, coi thường nền văn minh cấp một cũng là bình thường”, Lô Hư cảm thán nói.
‘Trì Tiêu theo đuổi Tô Ly thì không có gì, chỉ sợ để Tô Ly ghét thôi”, Bạch Kiếm ngưng giọng nói: “Vậy đợi Tô Minh quay về xem sao. Với tính cách của cậu ta thì chắc chắn sẽ không đội trời chung với Trì Tiêu đâu”.
Sắc mặt của đám Lô Hư đều biến đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.