Chương 1701
Tô Minh
22/12/2021
“Đủ rồi đấy! Tô Minh có thực lực như thế nào thì cứ đợi cậu ta về rồi sẽ biết”, Tống Xạ Sơn chau mày nói.
“Hừm! Tô Minh còn có thể quay về sao? Chỉ sợ là biết học viện Hỗn Độn gặp nạn nên không dám về thôi?”, sắc mặt Vương Thừa Quy sầm lại, chỉ xuống đất, nói.
“Vãn bối vốn ở cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là thời gian trước bị thương, vì vậy cảnh giới võ đạo bị tụt hạng. Bây giờ vãn bối đã khôi phục được bảy tám phần rồi”, Trì Tiêu cười, nói.
“Hóa ra là vậy! Chúc mừng cậu chủ Trì!”, đám Bạch Kiếm trịnh trọng nói, còn
chắp tay kèm thái độ cung kính. Không còn cách nào khác, bốn người họ chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Đứng trước người ở cảnh giới Tiên Tôn thì quả là có chút căng thẳng và kính sợ.
“Nếu như không nhìn nhầm thì bên dưới học viện Hỗn Độn này đang trấn áp một thành trì chăng? Một thành trì vô cùng mạnh, khí tức hủy diệt khiến người ta ghê sợ”, Trì Tiêu lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của đám Bạch Kiếm biến đổi.
Bởi vì, ngay khi lời này của Trì Tiêu vang lên, rõ ràng, tất cả học viên cùng quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn đều hiểu rõ, điều này sẽ khơi dậy lên một vài hỗn loạn.
Quả nhiên một vài học viên phía dưới đã bắt đầu căng thẳng và kích động.
Mà dưới sự trấn áp của học viện Hỗn Độn, ngoại trừ dựa vào bản thân học viện Hỗn Độn, cũng dựa vào số mệnh của các học viên cùng các quản lý của học viện, nếu hiện tại vì tâm trạng lo lắng, sợ hãi… khiến tự thân những học viên này, còn có các quản lý gục ngã, tháo chạy, vậy thì lực trấn áp của học viện Hổn Đỗn sẽ nhận phải một đả kích lớn, sợ rằng nếu như dự tính ban đầu có thế đàn áp thành Hủy Diệt ba năm ngày nữa cũng không thể thực hiện được.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm có chút khó coi.
Bọn họ cảm thấy việc Trì Tiêu công bố tin tức theo cách này là có chủ đích.
“Tất cả yên lặng!”, Lô Hư quét mắt nhìn phía dưới đang rối loạn, quát lên một tiếng: “Cho dù bây giờ có sợ hãi, có chạy trốn cũng vô dụng, thành Hủy Diệt xuất thế, cả nền văn minh Xương cũng không chạy thoát được. Các người chạy tới đâu cũng đều vô dụng, không bằng nghĩ xem, làm sao mới có thể tiếp tục trấn áp thành Hủy Diệt?”
Lời của Lô Hư đã xua tan sự lo lắng, hãi hùng cùng suy nghĩ muốn chạy trốn của một vài người.
Trừ khi có thế tới ngoại vực nếu không tháo chạy cũng vô dụng. Nhưng có bao nhiêu người đang có mặt tại hiện
trường có đủ sức mạnh để đi tới ngoại vực? Sợ rằng trên đường tới ngoại vực đã chết không toàn thây rồi.
“Cậu Trì có gì muốn nói, cứ nói thẳng đi”, Bạch Kiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Ý của Trì Mỗ là nếu thành Hủy Diệt này chỉ trơ trọi dựa vào vài vị tiền bối, còn có những học viên phía dưới kia thì cũng sẽ không trấn áp nổi thành Hủy Diệt, không phải sao?”, nụ cười của Trì Tiêu sâu thêm ba phần.
Mặc dù Bạch Kiếm muốn phủ nhận.
Nhưng.
Sự thực chính là vậy.
“Hoặc là còn đang trông ngóng người thanh niên trong lòng các người
gọi là Tô Minh kia, đúng chứ? Trước không nói đến việc Tô Minh có thể kịp lúc đuổi tới hay không, cho dù trở lại, thực lực của hắn ta đủ sao?”, giọng nói của Trì Tiêu lớn hơn vài phần: “Ngược lạ là tôi, còn có vài phần nắm chắc có thể trợ giúp các người trấn áp tòa thành trì phía dưới này, thậm chí còn giúp các người một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, giải quyết triệt để tòa thành trì phía dưới cũng đều có khả năng!”
Ngay sau khi lời này vang lên.
Bốn người Bạch Kiếm đều có chút xao động.
Những học viên phía dưới kia của học viện Hỗn Đỗn càng thêm kích động, thậm chí từng người từng người một đềi hô vang van xin cầu cứu.
“Nếu cậu Trì nguyện ý giúp đỡ, thì thật không thể tốt hơn, không biết cậu
Trì muốn thù lao như thế nào?”, Bạch Kiếm nhìn thẳng Trì Tiêu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, không phải sao? Ồng ta sẽ không ấu trĩ cho rằng Trì Tiêu sẽ giúp đỡ học viện Hỗn Độn không công, ngay cả khi học viện đang cầu khẩn Trì Tiêu.
“Cũng không tính là thù lao gì? Tôi nhìn trúng Tô Ly rồi. ừm, là loại chân thành yêu thích kia. Còn mong bốn vị tiền bối tạo điều kiện. Lại nói nếu tôi và Tô Ly thành đôi, cũng tính là một nửa con rể của học viện Hỗn Độn, đương nhiên không thể đứng nhìn học viện Hỗn Độn đi tới chỗ diệt vong”, Trì Tiêu cười nói.
“Hừm! Tô Minh còn có thể quay về sao? Chỉ sợ là biết học viện Hỗn Độn gặp nạn nên không dám về thôi?”, sắc mặt Vương Thừa Quy sầm lại, chỉ xuống đất, nói.
“Vãn bối vốn ở cảnh giới Tiên Tôn, chỉ là thời gian trước bị thương, vì vậy cảnh giới võ đạo bị tụt hạng. Bây giờ vãn bối đã khôi phục được bảy tám phần rồi”, Trì Tiêu cười, nói.
“Hóa ra là vậy! Chúc mừng cậu chủ Trì!”, đám Bạch Kiếm trịnh trọng nói, còn
chắp tay kèm thái độ cung kính. Không còn cách nào khác, bốn người họ chỉ ở cảnh giới Tiên Vương. Đứng trước người ở cảnh giới Tiên Tôn thì quả là có chút căng thẳng và kính sợ.
“Nếu như không nhìn nhầm thì bên dưới học viện Hỗn Độn này đang trấn áp một thành trì chăng? Một thành trì vô cùng mạnh, khí tức hủy diệt khiến người ta ghê sợ”, Trì Tiêu lại nói.
Lời nói vừa dứt thì sắc mặt của đám Bạch Kiếm biến đổi.
Bởi vì, ngay khi lời này của Trì Tiêu vang lên, rõ ràng, tất cả học viên cùng quản lý cấp cao của học viện Hỗn Độn đều hiểu rõ, điều này sẽ khơi dậy lên một vài hỗn loạn.
Quả nhiên một vài học viên phía dưới đã bắt đầu căng thẳng và kích động.
Mà dưới sự trấn áp của học viện Hỗn Độn, ngoại trừ dựa vào bản thân học viện Hỗn Độn, cũng dựa vào số mệnh của các học viên cùng các quản lý của học viện, nếu hiện tại vì tâm trạng lo lắng, sợ hãi… khiến tự thân những học viên này, còn có các quản lý gục ngã, tháo chạy, vậy thì lực trấn áp của học viện Hổn Đỗn sẽ nhận phải một đả kích lớn, sợ rằng nếu như dự tính ban đầu có thế đàn áp thành Hủy Diệt ba năm ngày nữa cũng không thể thực hiện được.
Trong một khoảnh khắc, sắc mặt của bốn người Bạch Kiếm có chút khó coi.
Bọn họ cảm thấy việc Trì Tiêu công bố tin tức theo cách này là có chủ đích.
“Tất cả yên lặng!”, Lô Hư quét mắt nhìn phía dưới đang rối loạn, quát lên một tiếng: “Cho dù bây giờ có sợ hãi, có chạy trốn cũng vô dụng, thành Hủy Diệt xuất thế, cả nền văn minh Xương cũng không chạy thoát được. Các người chạy tới đâu cũng đều vô dụng, không bằng nghĩ xem, làm sao mới có thể tiếp tục trấn áp thành Hủy Diệt?”
Lời của Lô Hư đã xua tan sự lo lắng, hãi hùng cùng suy nghĩ muốn chạy trốn của một vài người.
Trừ khi có thế tới ngoại vực nếu không tháo chạy cũng vô dụng. Nhưng có bao nhiêu người đang có mặt tại hiện
trường có đủ sức mạnh để đi tới ngoại vực? Sợ rằng trên đường tới ngoại vực đã chết không toàn thây rồi.
“Cậu Trì có gì muốn nói, cứ nói thẳng đi”, Bạch Kiếm hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
“Ý của Trì Mỗ là nếu thành Hủy Diệt này chỉ trơ trọi dựa vào vài vị tiền bối, còn có những học viên phía dưới kia thì cũng sẽ không trấn áp nổi thành Hủy Diệt, không phải sao?”, nụ cười của Trì Tiêu sâu thêm ba phần.
Mặc dù Bạch Kiếm muốn phủ nhận.
Nhưng.
Sự thực chính là vậy.
“Hoặc là còn đang trông ngóng người thanh niên trong lòng các người
gọi là Tô Minh kia, đúng chứ? Trước không nói đến việc Tô Minh có thể kịp lúc đuổi tới hay không, cho dù trở lại, thực lực của hắn ta đủ sao?”, giọng nói của Trì Tiêu lớn hơn vài phần: “Ngược lạ là tôi, còn có vài phần nắm chắc có thể trợ giúp các người trấn áp tòa thành trì phía dưới này, thậm chí còn giúp các người một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, giải quyết triệt để tòa thành trì phía dưới cũng đều có khả năng!”
Ngay sau khi lời này vang lên.
Bốn người Bạch Kiếm đều có chút xao động.
Những học viên phía dưới kia của học viện Hỗn Đỗn càng thêm kích động, thậm chí từng người từng người một đềi hô vang van xin cầu cứu.
“Nếu cậu Trì nguyện ý giúp đỡ, thì thật không thể tốt hơn, không biết cậu
Trì muốn thù lao như thế nào?”, Bạch Kiếm nhìn thẳng Trì Tiêu, thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, không phải sao? Ồng ta sẽ không ấu trĩ cho rằng Trì Tiêu sẽ giúp đỡ học viện Hỗn Độn không công, ngay cả khi học viện đang cầu khẩn Trì Tiêu.
“Cũng không tính là thù lao gì? Tôi nhìn trúng Tô Ly rồi. ừm, là loại chân thành yêu thích kia. Còn mong bốn vị tiền bối tạo điều kiện. Lại nói nếu tôi và Tô Ly thành đôi, cũng tính là một nửa con rể của học viện Hỗn Độn, đương nhiên không thể đứng nhìn học viện Hỗn Độn đi tới chỗ diệt vong”, Trì Tiêu cười nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.