Chương 1773
Tô Minh
28/12/2021
Một tiến bộ cực lớn.
Thế nhưng…
Dù như thế.
Cũng vô dụng.
Thần thông không gian được thi triển đến mức mạnh nhất vẫn không thể vượt qua vòng vây Tiên Tắc Trường Hà.
“Phụt phụt phụt…”, Huyền Diễm Thiên Lan phun ra ngụm máu lớn, tuyệt
vọng kêu gào: “Không!”
Chưa dứt lời.
“Xì!
Huyền Diễm Thiên Lan bỗng chốc biến thành vũng máu.
Nhưng.
Ngay khi đối phương hóa thành vũng máu, ánh mắt Tô Minh chợt lóe lên, anh nhìn thấy một thần hồn, đó chính là thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan.
Thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan thế mà lại không bị Tiên Tắc Trường Hà giết thành từng mảnh giống xác thịt.
Tô Minh vừa muốn thi triển “Thái U Nhiếp Hồn” nhưng sau đó anh từ bỏ ý định, hơn nữa sắc mặt Tô Minh cũng trở nên khó coi.
Bởi vì anh thấy rõ thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan chui vào một giọt máu trong Tiên Tắc Trường Hà.
Giọt máu đó rất đặc biệt, mặc dù là màu đỏ nhưng lấp lóe ánh sáng màu tím và màu bạc bao quanh bên ngoài.
Hình như trên giọt máu đó có rất nhiều thứ Tô Minh không rõ và không nhìn thấu.
Tô Minh chắc chắn khi thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan trốn vào giọt máu đó, dù anh có thi triển “Thái u Nhiếp Hồn” cũng vô dụng, không thể phá được giọt máu đó.
Sau đó.
Giọt máu đó xem Tiên Tắc Trường Hà như không khí, bắn ra như một viên đạn, lại giống như một tia lazer màu đỏ dịch chuyển trong chớp nhoáng, bỗng
chốc xuyên qua Tiên Tắc Trường Hà rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Chắc giọt máu đó chính là huyết mạch của Hồng Mông Thể!”, Tô Minh lấm bẩm nhíu mày nói.
Anh đã đánh đến mức sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận thế rồi.
Nhưng vẫn để Huyền Diễm Thiên Lan sống sót rời đi.
Tô Minh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Thể cấm kỵ là thể chất cấm kỵ, quả nhiên có điểm phi thường!”, Tô Minh lẩm bẩm, mặc dù hơi khó chịu nhưng sau khi bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc, anh nghĩ cũng không phải là hậu quả do mình sơ suất gây ra, thế nên cũng không quá đáng tiếc.
Còn chưa thể diệt cỏ tận gốc, sau này sẽ có rắc rối hay không?
Điều này là chắc chắn, Huyền Diễm Thiên Lan chắc chắn sẽ quay lại tìm mình trả thù vào thời điểm nào đó trong tương lai.
Chỉ là…
Tô Minh khinh bỉ cười.
Ngay cả hôm nay Huyền Diễm Thiên Lan cô cũng không phải là đối thủ của tôi!
Huống gì sau này?
Cô có thể tiến bộ thì Tô Minh tôi cũng có thế, hơn nữa mức độ tăng cấp bậc còn lớn hơn cô rất nhiều nữa.
Một Hồng Mông Thể mà thôi, có mạnh thế nào thì có thế mạnh hơn bảo
tàng huyết mạch sao?
“Hơn nữa cô ta có thể hồi phục được vết thương hôm nay không?’, Tô Minh cười, tâm trạng lại tốt hơn, suy nghĩ hơi chuyển động, chiếc nhẫn không gian bay đến trong tay mình, đó là nhẫn không gian của Huyền Diễm Thiên Lan.
Cuối cùng cũng chỉ có thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan có thể chạy thoát, để lại chiếc nhẫn không gian cùng xác thịt đã hóa thành vũng máu của cô ta trong Tiên Tắc Trường Hà, dĩ nhiên nó sẽ thuộc về anh.
Tô Minh không cần kiểm tra nhẫn không gian của cô ta cũng biết trong đó chắc chắn có bất ngờ lớn.
Ngoài ra còn có một cây trâm cài tóc lơ lửng giữa không trung. Tô Minh tùy ý vung tay, chiếc trâm rơi vào trong tay anh.
Trâm cài là tố khí đỉnh phong.
Cũng là của mình rồi.
Đồ tốt!
Sau khi luyện hóa để bia Huyền Diệu hấp thụ, bia Huyền Diệu cũng có thể từ tổ khí hậu kỳ đạt đến tổ khí đỉnh phong nhỉ?
Thế nhưng…
Dù như thế.
Cũng vô dụng.
Thần thông không gian được thi triển đến mức mạnh nhất vẫn không thể vượt qua vòng vây Tiên Tắc Trường Hà.
“Phụt phụt phụt…”, Huyền Diễm Thiên Lan phun ra ngụm máu lớn, tuyệt
vọng kêu gào: “Không!”
Chưa dứt lời.
“Xì!
Huyền Diễm Thiên Lan bỗng chốc biến thành vũng máu.
Nhưng.
Ngay khi đối phương hóa thành vũng máu, ánh mắt Tô Minh chợt lóe lên, anh nhìn thấy một thần hồn, đó chính là thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan.
Thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan thế mà lại không bị Tiên Tắc Trường Hà giết thành từng mảnh giống xác thịt.
Tô Minh vừa muốn thi triển “Thái U Nhiếp Hồn” nhưng sau đó anh từ bỏ ý định, hơn nữa sắc mặt Tô Minh cũng trở nên khó coi.
Bởi vì anh thấy rõ thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan chui vào một giọt máu trong Tiên Tắc Trường Hà.
Giọt máu đó rất đặc biệt, mặc dù là màu đỏ nhưng lấp lóe ánh sáng màu tím và màu bạc bao quanh bên ngoài.
Hình như trên giọt máu đó có rất nhiều thứ Tô Minh không rõ và không nhìn thấu.
Tô Minh chắc chắn khi thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan trốn vào giọt máu đó, dù anh có thi triển “Thái u Nhiếp Hồn” cũng vô dụng, không thể phá được giọt máu đó.
Sau đó.
Giọt máu đó xem Tiên Tắc Trường Hà như không khí, bắn ra như một viên đạn, lại giống như một tia lazer màu đỏ dịch chuyển trong chớp nhoáng, bỗng
chốc xuyên qua Tiên Tắc Trường Hà rồi biến mất không thấy tăm hơi.
“Chắc giọt máu đó chính là huyết mạch của Hồng Mông Thể!”, Tô Minh lấm bẩm nhíu mày nói.
Anh đã đánh đến mức sức cùng lực kiệt, hơn nữa còn vô cùng cẩn thận thế rồi.
Nhưng vẫn để Huyền Diễm Thiên Lan sống sót rời đi.
Tô Minh cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
“Thể cấm kỵ là thể chất cấm kỵ, quả nhiên có điểm phi thường!”, Tô Minh lẩm bẩm, mặc dù hơi khó chịu nhưng sau khi bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc, anh nghĩ cũng không phải là hậu quả do mình sơ suất gây ra, thế nên cũng không quá đáng tiếc.
Còn chưa thể diệt cỏ tận gốc, sau này sẽ có rắc rối hay không?
Điều này là chắc chắn, Huyền Diễm Thiên Lan chắc chắn sẽ quay lại tìm mình trả thù vào thời điểm nào đó trong tương lai.
Chỉ là…
Tô Minh khinh bỉ cười.
Ngay cả hôm nay Huyền Diễm Thiên Lan cô cũng không phải là đối thủ của tôi!
Huống gì sau này?
Cô có thể tiến bộ thì Tô Minh tôi cũng có thế, hơn nữa mức độ tăng cấp bậc còn lớn hơn cô rất nhiều nữa.
Một Hồng Mông Thể mà thôi, có mạnh thế nào thì có thế mạnh hơn bảo
tàng huyết mạch sao?
“Hơn nữa cô ta có thể hồi phục được vết thương hôm nay không?’, Tô Minh cười, tâm trạng lại tốt hơn, suy nghĩ hơi chuyển động, chiếc nhẫn không gian bay đến trong tay mình, đó là nhẫn không gian của Huyền Diễm Thiên Lan.
Cuối cùng cũng chỉ có thần hồn của Huyền Diễm Thiên Lan có thể chạy thoát, để lại chiếc nhẫn không gian cùng xác thịt đã hóa thành vũng máu của cô ta trong Tiên Tắc Trường Hà, dĩ nhiên nó sẽ thuộc về anh.
Tô Minh không cần kiểm tra nhẫn không gian của cô ta cũng biết trong đó chắc chắn có bất ngờ lớn.
Ngoài ra còn có một cây trâm cài tóc lơ lửng giữa không trung. Tô Minh tùy ý vung tay, chiếc trâm rơi vào trong tay anh.
Trâm cài là tố khí đỉnh phong.
Cũng là của mình rồi.
Đồ tốt!
Sau khi luyện hóa để bia Huyền Diệu hấp thụ, bia Huyền Diệu cũng có thể từ tổ khí hậu kỳ đạt đến tổ khí đỉnh phong nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.