Chương 1774
Tô Minh
28/12/2021
Cùng lúc đó.
Cách đó khá xa, hàng ngàn thiên tài có bị thương nặng, có người cực kỳ thê thảm như bị đông cứng.
Không thể chấp nhận được.
Huyền Diễm Thiên Lan trong truyền thuyết.
Là một Huyền Diễm Thiên Lan được công nhận một tỷ năm mới có một.
Huyền Diễm Thiên Lan cấp bậc bán bộ Tiên Đế.
Cứ thế mà bại trận?
Suýt nữa mất mạng trong tay Tô Minh?
Dù là nằm mơ gặp ác mộng cũng chưa từng có tình huống này.
“Rất thất vọng nhỉ?”, Tô Minh bỗng nhìn Hình Tê…
Anh chỉ liếc mắt một cái, Hình Tê lại quỳ xuống đất lần nữa.
Anh ta đã khiếp sợ thần hồn điên
đảo.
Vừa định lên tiếng xin tha gì đó…
Tô Minh giơ tay lên vung ra một đường kiếm quang.
Rõ ràng Hình Tê có thể nhìn thấy và cảm nhận được kiếm quang đó, hình ảnh kiếm mang không ngừng lao đến gần, liên tục phóng to trong tròng mắt nhưng anh ta không thể nhúc nhích, cũng không có cả cơ hội phản kháng.
Chỉ còn lại vẻ sợ hãi, hốt hoảng, hối hận và không cam lòng đến cực điểm…
Sau đó.
Phụt!
Kiếm mang đâm xuyên vào mi tâm Hình Tê.
Hình Tê trợn to mắt rồi ngã xuống đất. Anh ta đã chết, thần hồn và xác thịt cùng chết.
Tiếp đó.
Tô Minh sải bước đi đến chỗ Huyền Sơ Tình, Hữu Cầm Bảo Bảo, Mộng Li Khinh Đàn.
“Các cô đừng đi xuống nữa, nền văn minh chết Hoang Diệm này hơi đặc biệt”, Tô Minh chỉ vào nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới mà nói.
Nói thật.
Anh thế mà lại không thể nhìn thấu được nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới.
Dù sao thì cũng từng là nền văn minh cấp ba.
Với thực lực của ba người Huyền Sơ Tinh thì nếu xuống bên dưới sẽ rất nguy hiểm, đi theo cạnh mình, mình có thể đảm bảo được an toàn cho ba người
không?
Tô Minh cũng không dám nói.
Nói rồi Tô Minh bỗng túm lấy tay của Mộng Li Khinh Đàn.
Mộng Li Khinh Đàn vô thức muốn vùng ra, mặt đỏ bừng, nhưng sau đó không giãy giụa nữa vì cô ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy vào cơ thế, vết thương nhanh chóng hồi phục.
Ngay sau đó Tô Minh cứ thế chữa trị vết thương cho Hữu Cầm Bảo Bảo và Huyền Sơ Tình.
Mặc dù trước đó là anh bảo vệ ba người phụ nữ, nhưng dù sao Huyền Diễm Thiên Lan quá mạnh, nhất là uy lực của Hồng Mông Thể và trâm cài đó, Tô Minh cũng không bảo vệ được chu toàn, có thể không khiến ba người phụ nữ bị thương nặng đã là tốt lắm rồi.
Không lâu sau, vết thương của ba người đã hoàn toàn hồi phục.
“Tô Minh, cẩn thận…”, Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng nói.
Văn minh chết Hoang Diệm là do cô ta tìm được nên cô ta hiểu rõ nó hơn.
“Yên tâm!”, Tô Minh gật đầu.
Ngay sau đó.
Tô Minh bỗng biến mất.
Nhìn kỹ lại thì anh đã đến tầng hư không đoạn của nền văn minh chết Hoang Diệm rồi, tầng hư không đoạn này có thể rất đáng sợ với người khác nhưng với Tô Minh thì chẳng là gì cả.
Anh bước ra, thi triển quy luật không gian, dễ dàng xuyên qua tầng hư không đoạn.
Phía trên, hàng ngàn thiên tài đó đều trở về sân thượng hư không đổ nát.
Nhìn xuống bên dưới.
Cách đó khá xa, hàng ngàn thiên tài có bị thương nặng, có người cực kỳ thê thảm như bị đông cứng.
Không thể chấp nhận được.
Huyền Diễm Thiên Lan trong truyền thuyết.
Là một Huyền Diễm Thiên Lan được công nhận một tỷ năm mới có một.
Huyền Diễm Thiên Lan cấp bậc bán bộ Tiên Đế.
Cứ thế mà bại trận?
Suýt nữa mất mạng trong tay Tô Minh?
Dù là nằm mơ gặp ác mộng cũng chưa từng có tình huống này.
“Rất thất vọng nhỉ?”, Tô Minh bỗng nhìn Hình Tê…
Anh chỉ liếc mắt một cái, Hình Tê lại quỳ xuống đất lần nữa.
Anh ta đã khiếp sợ thần hồn điên
đảo.
Vừa định lên tiếng xin tha gì đó…
Tô Minh giơ tay lên vung ra một đường kiếm quang.
Rõ ràng Hình Tê có thể nhìn thấy và cảm nhận được kiếm quang đó, hình ảnh kiếm mang không ngừng lao đến gần, liên tục phóng to trong tròng mắt nhưng anh ta không thể nhúc nhích, cũng không có cả cơ hội phản kháng.
Chỉ còn lại vẻ sợ hãi, hốt hoảng, hối hận và không cam lòng đến cực điểm…
Sau đó.
Phụt!
Kiếm mang đâm xuyên vào mi tâm Hình Tê.
Hình Tê trợn to mắt rồi ngã xuống đất. Anh ta đã chết, thần hồn và xác thịt cùng chết.
Tiếp đó.
Tô Minh sải bước đi đến chỗ Huyền Sơ Tình, Hữu Cầm Bảo Bảo, Mộng Li Khinh Đàn.
“Các cô đừng đi xuống nữa, nền văn minh chết Hoang Diệm này hơi đặc biệt”, Tô Minh chỉ vào nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới mà nói.
Nói thật.
Anh thế mà lại không thể nhìn thấu được nền văn minh chết Hoang Diệm bên dưới.
Dù sao thì cũng từng là nền văn minh cấp ba.
Với thực lực của ba người Huyền Sơ Tinh thì nếu xuống bên dưới sẽ rất nguy hiểm, đi theo cạnh mình, mình có thể đảm bảo được an toàn cho ba người
không?
Tô Minh cũng không dám nói.
Nói rồi Tô Minh bỗng túm lấy tay của Mộng Li Khinh Đàn.
Mộng Li Khinh Đàn vô thức muốn vùng ra, mặt đỏ bừng, nhưng sau đó không giãy giụa nữa vì cô ta cảm nhận được một luồng khí ấm áp chảy vào cơ thế, vết thương nhanh chóng hồi phục.
Ngay sau đó Tô Minh cứ thế chữa trị vết thương cho Hữu Cầm Bảo Bảo và Huyền Sơ Tình.
Mặc dù trước đó là anh bảo vệ ba người phụ nữ, nhưng dù sao Huyền Diễm Thiên Lan quá mạnh, nhất là uy lực của Hồng Mông Thể và trâm cài đó, Tô Minh cũng không bảo vệ được chu toàn, có thể không khiến ba người phụ nữ bị thương nặng đã là tốt lắm rồi.
Không lâu sau, vết thương của ba người đã hoàn toàn hồi phục.
“Tô Minh, cẩn thận…”, Mộng Li Khinh Đàn nhỏ giọng nói.
Văn minh chết Hoang Diệm là do cô ta tìm được nên cô ta hiểu rõ nó hơn.
“Yên tâm!”, Tô Minh gật đầu.
Ngay sau đó.
Tô Minh bỗng biến mất.
Nhìn kỹ lại thì anh đã đến tầng hư không đoạn của nền văn minh chết Hoang Diệm rồi, tầng hư không đoạn này có thể rất đáng sợ với người khác nhưng với Tô Minh thì chẳng là gì cả.
Anh bước ra, thi triển quy luật không gian, dễ dàng xuyên qua tầng hư không đoạn.
Phía trên, hàng ngàn thiên tài đó đều trở về sân thượng hư không đổ nát.
Nhìn xuống bên dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.