Chương 1775
Tô Minh
28/12/2021
Ánh mắt sáng quắc có chút hâm mộ, kiêng kỵ, do dự, nhưng lại
chẳng có ai đi xuống. Đơn giản vì trước đó, bọn họ đã bị thương nặng do
khí tức tiết ra trong trận chiến giữa Tô Minh và Huyền Diễm Thiên Lan.
Đã thế, họ cũng không phải ba cô gái Huyền Sơ Tinh được Tô Minh trị
thương. Dù họ có một số đan dược, công pháp trị thương, nhưng cũng cần
thời gian để khôi phục. Trong tình huống ấy mà còn định đi xuống? Vậy
chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.
Càng đừng nói đến chuyện Tô Minh đã đi xuống, đám người họ xuống để tranh giành với anh chắc? Đây chẳng phải là tìm chết thì là gì?
Đương nhiên, dù không dám đi xuống, nhưng vẫn ghen tỵ, khó chịu, không cam.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn không chớp mắt vào Tô Minh giờ đã vượt qua khe hở đứt gãy địa tầng hư không, tiến vào nền văn minh Hoang Diệm.
Đúng là có thể thấy, vì dù là đứt gãy địa tầng hư không, nhưng cũng là nửa trong suốt, không chắn tầm mắt, mà thị lực của đám yêu nghiệt kia còn khá kinh người.
Giờ phút này, Tô Minh vừa mới hạ xuống đất. Nói là hạ xuống đất, nhưng thực tế lại là đứng trên biển dung nham.
Toàn bộ bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm đều chỉ có một màu vàng kim, màu của dung nham nóng chảy uốn lượn, cuộn trào… nhìn không tới cuối.
Hơn nữa, mỗi một cơn sóng dung nham trong biển dung nham kia đều
sóng xô đập sóng trước, bất cứ cơn sóng nào cũng cao hơn cả cây số, thậm chí là chục ngàn mét. Hiệu quả do thị giác mang lại quả thật hết sức chấn động, dù là một người chín chắn như Tô Minh cũng không nhịn được rung động.
“Nhiệt độ này hơi cao thì phải!”, Tô Minh lẩm bấm, vô cùng may mắn khi đã khuyên ba người Huyền Sơ Tinh không xuống, không thì sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhiệt độ trên bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm vào khoảng 100 ngàn độ, một con số khiến người ta ớn lạnh.
Phải biết rằng, dù là Thái u Hỏa thì nhiệt độ nóng nhất cũng chỉ hơn 100 ngàn độ.
Kiếm tâm và kho tàng huyết mạch của Tô Minh đều được anh sử dụng tới
cùng cực mới miễn cưỡng ngăn cản được từng luồng hỏa độc, hỏa mang, hỏa vận điên cuồng ập tới kia.
Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng ngẩng phắt đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy, trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia, lại… lại… lại xông ra khoảng hơn triệu loại trận pháp!
Hơn nữa, chúng đều là những trận pháp bao phủ, tập trung, giam cầm chưe từng thấy và không tài nào tưởng tượng nổi.
Một luồng khí tức giam cầm tiên tắ( chợt ùa ra từ trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia.
Ánh mắt Tô Minh giật mạnh.
“Đây là một cái bẫy?”, Tô Minh đặt tay lên ngực tự hỏi.
Anh vừa bước vào, khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia đã vậy? Toàn bộ nền văn minh chết Hoang Diệm như bị khóa cứng? Thành một cái lồng giam?
Nếu nói không phải là cố ý thì đến quỷ cũng không tin!
“Lẽ nào, Mộng Li Khinh Đàn cố ý làm thế?”, Tô Minh lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu, không đúng, chắc hẳn Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết. Anh có thể khẳng định điều ấy, với cường độ thần hồn của anh, hễ cô ta có suy nghĩ xấu xa gì thì anh đều có thể biết hết. Nói cách khác, Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết sự biến đổi bất ngờ ở nền văn minh chết Hoang Diệm.
Trên không, trong khe không gian, mọi người đều ồn ào nhốn nháo.
“Trời má ơi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Hàng triệu loại trận pháp giam giữ cùng tập hợp?”
“Pháp tắc bao vây kia đáng… đáng sợ ghê!”
“Nền văn minh chết Hoang Diệm bị… bị khóa cứng?”
Nhiều yêu nghiệt đồng loạt giật mình hét lên, vừa may mắn, chấn động, hoảng sợ.
Đương nhiên, đa số vẫn là đang mừng thầm trong lòng.
Tô Minh chết chắc rồi!
Không phải sao?
Mà ban nãy, những ai không dám hay không thể đi xuống thì giờ cũng cảm
thấy may mắn vì nhặt được một mạng.
Càng đừng nói đến chuyện Tô Minh đã đi xuống, đám người họ xuống để tranh giành với anh chắc? Đây chẳng phải là tìm chết thì là gì?
Đương nhiên, dù không dám đi xuống, nhưng vẫn ghen tỵ, khó chịu, không cam.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn không chớp mắt vào Tô Minh giờ đã vượt qua khe hở đứt gãy địa tầng hư không, tiến vào nền văn minh Hoang Diệm.
Đúng là có thể thấy, vì dù là đứt gãy địa tầng hư không, nhưng cũng là nửa trong suốt, không chắn tầm mắt, mà thị lực của đám yêu nghiệt kia còn khá kinh người.
Giờ phút này, Tô Minh vừa mới hạ xuống đất. Nói là hạ xuống đất, nhưng thực tế lại là đứng trên biển dung nham.
Toàn bộ bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm đều chỉ có một màu vàng kim, màu của dung nham nóng chảy uốn lượn, cuộn trào… nhìn không tới cuối.
Hơn nữa, mỗi một cơn sóng dung nham trong biển dung nham kia đều
sóng xô đập sóng trước, bất cứ cơn sóng nào cũng cao hơn cả cây số, thậm chí là chục ngàn mét. Hiệu quả do thị giác mang lại quả thật hết sức chấn động, dù là một người chín chắn như Tô Minh cũng không nhịn được rung động.
“Nhiệt độ này hơi cao thì phải!”, Tô Minh lẩm bấm, vô cùng may mắn khi đã khuyên ba người Huyền Sơ Tinh không xuống, không thì sẽ có hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.
Nhiệt độ trên bề mặt của nền văn minh chết Hoang Diệm vào khoảng 100 ngàn độ, một con số khiến người ta ớn lạnh.
Phải biết rằng, dù là Thái u Hỏa thì nhiệt độ nóng nhất cũng chỉ hơn 100 ngàn độ.
Kiếm tâm và kho tàng huyết mạch của Tô Minh đều được anh sử dụng tới
cùng cực mới miễn cưỡng ngăn cản được từng luồng hỏa độc, hỏa mang, hỏa vận điên cuồng ập tới kia.
Cùng lúc đó, Tô Minh bỗng ngẩng phắt đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy, trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia, lại… lại… lại xông ra khoảng hơn triệu loại trận pháp!
Hơn nữa, chúng đều là những trận pháp bao phủ, tập trung, giam cầm chưe từng thấy và không tài nào tưởng tượng nổi.
Một luồng khí tức giam cầm tiên tắ( chợt ùa ra từ trong khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia.
Ánh mắt Tô Minh giật mạnh.
“Đây là một cái bẫy?”, Tô Minh đặt tay lên ngực tự hỏi.
Anh vừa bước vào, khe hở đứt gãy địa tầng hư không kia đã vậy? Toàn bộ nền văn minh chết Hoang Diệm như bị khóa cứng? Thành một cái lồng giam?
Nếu nói không phải là cố ý thì đến quỷ cũng không tin!
“Lẽ nào, Mộng Li Khinh Đàn cố ý làm thế?”, Tô Minh lẩm bẩm, sau đó lại lắc đầu, không đúng, chắc hẳn Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết. Anh có thể khẳng định điều ấy, với cường độ thần hồn của anh, hễ cô ta có suy nghĩ xấu xa gì thì anh đều có thể biết hết. Nói cách khác, Mộng Li Khinh Đàn cũng không biết sự biến đổi bất ngờ ở nền văn minh chết Hoang Diệm.
Trên không, trong khe không gian, mọi người đều ồn ào nhốn nháo.
“Trời má ơi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Hàng triệu loại trận pháp giam giữ cùng tập hợp?”
“Pháp tắc bao vây kia đáng… đáng sợ ghê!”
“Nền văn minh chết Hoang Diệm bị… bị khóa cứng?”
Nhiều yêu nghiệt đồng loạt giật mình hét lên, vừa may mắn, chấn động, hoảng sợ.
Đương nhiên, đa số vẫn là đang mừng thầm trong lòng.
Tô Minh chết chắc rồi!
Không phải sao?
Mà ban nãy, những ai không dám hay không thể đi xuống thì giờ cũng cảm
thấy may mắn vì nhặt được một mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.