Chương 1852
Tô Minh
30/12/2021
Sự xuất hiện của Đồ Kỳ dường như báo hiệu hôm nay Tiêu Nhược Dư
và Hà Thanh Y nhất định sẽ có một người thắng một người thua, người thua chắc chắn sẽ phải chết.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng.
Ngoại trừ tông chủ Đồ Kỳ, đại trưởng lão Triệu Tiềm, nhị trưởng lão Trần Mộc, tam trưởng lão Vu Lưu đều đến cả.
Thiên Nhẫn Tông có tổng cộng 10 trưởng lão, trong đó có đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều không đặt cược vào hai vị thánh nữ, còn tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão đều chết thảm trong tay yểm thú trong trận chiến ở bí cảnh vào một triệu năm trước.
Tiếp đó là lục trưởng lão Ngô Lục Dương lại chọn đứng về phía Tiêu Nhược Dư. Còn thất trưởng lão Tống Cổ lại kiên định đứng về phía Hà Thanh Y. Lúc này Tống CỔ cũng đến đây, âm trầm đứng ở bên cạnh Lục Linh, vẻ mặt đều với nụ cười bỡn cợt.
Bát trưởng lão thì đứng về phía Tiêu Nhược Dư.
Còn cửu trưởng lão và thập trưởng lão đều là những người kiên trì ủng hộ Hà Thanh Y.
Bát trưởng lão gần đây bế quan nên không đến được.
Còn cửu trưởng lão, thập trưởng lão đều đến và đứng bên cạnh Lục Linh.
Nói cách khác, hiện giờ bên cạnh Tiêu Nhược Dư chỉ có một lục trưởng lão Ngô Lục Dương còn bên cạnh Lục Linh có ba người.
Cách biệt quá lớn!
Ngô Lục Dương thật sự thấy sốt sắng. Bởi vì họ đang yếu thế.
“Tôi phái bà lão Trầm Yên đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi. Hiện giờ bà ấy không ở Thiên Nhẫn Tông”, Tiêu Nhược Dư nói, coi như trả lời Ngô Lục
Dương, cũng coi như trả lời Lục Linh, đồng thời hóa giải sự hiếu kỳ của đệ tử và lãnh đạo trong Thiên Nhẫn Tông.
Lời nói vừa dứt thì không khí trở nên huyên náo.
Đám đệ tử đứng bên cạnh Tiêu Nhược Dư và ủng hộ cô ta lúc này sắc mặt ai nấy đều biến đổi, có người thì sốt sắng, người thì vẻ mặt khổ sở, người thì trắng bệch.
Còn Lục Linh vô cùng kích động, sắc mặt đỏ ửng, giọng nói đanh thép: “Cái gì mà ra ngoài xử lý công chuyện? Rõ ràng là cô phái bà ta đi giết thánh nữ nhà tôi! Tiêu Nhược Dư! Cô đúng là tiện nhân vô liêm sỉ nhất thiên hạ, biết thánh nữ nhà tôi đã đột phá lên cảnh giới Tổ Tiên, tự biết mình không phải là đối thủ của thánh nữ trong trận chiến lần này nên chó cùng dứt giậu, vì vậy phái người đi ám sát đúng không, đúng là độc ác”.
Cái gì?
Hà Thanh Y đã bước vào cảnh giới Tổ Tiên?
Rất nhiều đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đó Tiêu Nhược Dư và Hà Thanh Y đều ở cảnh giới bán bộ Tổ Tiên. Mặc dù là bán bộ nhưng chỉ cần là tu giả võ đạo thì đều biết, nếu bán bộ mà muốn vượt cấp thì khó đến mức nào?
Có thể nói là khó hơn lên trời.
Vậy mà Hà Thanh Y nhanh như vậy đã thành công rồi?
Đây là một bước lên tiên chăng?
Như vậy có đủ lý do để kết luận Tiêu Nhược Dư phái người đi đánh lén Hà Thanh Y rồi.
“Tôi không có! Lục Linh, cô có chứng cứ không?” Tiêu Nhược Dư hỏi.
“Chứng cứ ư? Hừm! Cô muốn có chứng cứ sao? Tất nhiên là có rồi, nếu không thì sao tôi có thể ngang nhiên tìm đến đây”, Lục Linh cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay lên trời nói: “Thưa các vị đệ tử Thiên Nhẫn Tông, các vị tiền bối Thiên Nhẫn Tông, thánh nữ nhà tôi trước nay luôn thận trọng, đặc biệt là sau khi đột phá lên cảnh giới Tổ Tiên, chỉ sợ Tiêu Nhược Dư chó cùng dứt giậu vì vậy đã tăng cường thêm mấy hộ vệ, hơn nữa còn khởi động trận pháp Lưu Ảnh Thạch, chỉ cần là con ruồi muốn bay vào thì đều bị trận pháp Lưu Ảnh Thạch ghi hết lại”.
Đây là trận quyết chiến cuối cùng.
Ngoại trừ tông chủ Đồ Kỳ, đại trưởng lão Triệu Tiềm, nhị trưởng lão Trần Mộc, tam trưởng lão Vu Lưu đều đến cả.
Thiên Nhẫn Tông có tổng cộng 10 trưởng lão, trong đó có đại trưởng lão, nhị trưởng lão và tam trưởng lão đều không đặt cược vào hai vị thánh nữ, còn tứ trưởng lão và ngũ trưởng lão đều chết thảm trong tay yểm thú trong trận chiến ở bí cảnh vào một triệu năm trước.
Tiếp đó là lục trưởng lão Ngô Lục Dương lại chọn đứng về phía Tiêu Nhược Dư. Còn thất trưởng lão Tống Cổ lại kiên định đứng về phía Hà Thanh Y. Lúc này Tống CỔ cũng đến đây, âm trầm đứng ở bên cạnh Lục Linh, vẻ mặt đều với nụ cười bỡn cợt.
Bát trưởng lão thì đứng về phía Tiêu Nhược Dư.
Còn cửu trưởng lão và thập trưởng lão đều là những người kiên trì ủng hộ Hà Thanh Y.
Bát trưởng lão gần đây bế quan nên không đến được.
Còn cửu trưởng lão, thập trưởng lão đều đến và đứng bên cạnh Lục Linh.
Nói cách khác, hiện giờ bên cạnh Tiêu Nhược Dư chỉ có một lục trưởng lão Ngô Lục Dương còn bên cạnh Lục Linh có ba người.
Cách biệt quá lớn!
Ngô Lục Dương thật sự thấy sốt sắng. Bởi vì họ đang yếu thế.
“Tôi phái bà lão Trầm Yên đi ra ngoài xử lý công chuyện rồi. Hiện giờ bà ấy không ở Thiên Nhẫn Tông”, Tiêu Nhược Dư nói, coi như trả lời Ngô Lục
Dương, cũng coi như trả lời Lục Linh, đồng thời hóa giải sự hiếu kỳ của đệ tử và lãnh đạo trong Thiên Nhẫn Tông.
Lời nói vừa dứt thì không khí trở nên huyên náo.
Đám đệ tử đứng bên cạnh Tiêu Nhược Dư và ủng hộ cô ta lúc này sắc mặt ai nấy đều biến đổi, có người thì sốt sắng, người thì vẻ mặt khổ sở, người thì trắng bệch.
Còn Lục Linh vô cùng kích động, sắc mặt đỏ ửng, giọng nói đanh thép: “Cái gì mà ra ngoài xử lý công chuyện? Rõ ràng là cô phái bà ta đi giết thánh nữ nhà tôi! Tiêu Nhược Dư! Cô đúng là tiện nhân vô liêm sỉ nhất thiên hạ, biết thánh nữ nhà tôi đã đột phá lên cảnh giới Tổ Tiên, tự biết mình không phải là đối thủ của thánh nữ trong trận chiến lần này nên chó cùng dứt giậu, vì vậy phái người đi ám sát đúng không, đúng là độc ác”.
Cái gì?
Hà Thanh Y đã bước vào cảnh giới Tổ Tiên?
Rất nhiều đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đều vô cùng kinh ngạc.
Trước đó Tiêu Nhược Dư và Hà Thanh Y đều ở cảnh giới bán bộ Tổ Tiên. Mặc dù là bán bộ nhưng chỉ cần là tu giả võ đạo thì đều biết, nếu bán bộ mà muốn vượt cấp thì khó đến mức nào?
Có thể nói là khó hơn lên trời.
Vậy mà Hà Thanh Y nhanh như vậy đã thành công rồi?
Đây là một bước lên tiên chăng?
Như vậy có đủ lý do để kết luận Tiêu Nhược Dư phái người đi đánh lén Hà Thanh Y rồi.
“Tôi không có! Lục Linh, cô có chứng cứ không?” Tiêu Nhược Dư hỏi.
“Chứng cứ ư? Hừm! Cô muốn có chứng cứ sao? Tất nhiên là có rồi, nếu không thì sao tôi có thể ngang nhiên tìm đến đây”, Lục Linh cười lạnh một tiếng, sau đó chắp tay lên trời nói: “Thưa các vị đệ tử Thiên Nhẫn Tông, các vị tiền bối Thiên Nhẫn Tông, thánh nữ nhà tôi trước nay luôn thận trọng, đặc biệt là sau khi đột phá lên cảnh giới Tổ Tiên, chỉ sợ Tiêu Nhược Dư chó cùng dứt giậu vì vậy đã tăng cường thêm mấy hộ vệ, hơn nữa còn khởi động trận pháp Lưu Ảnh Thạch, chỉ cần là con ruồi muốn bay vào thì đều bị trận pháp Lưu Ảnh Thạch ghi hết lại”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.