Chương 1858
Tô Minh
30/12/2021
Giữa đá lửa lấp lánh.
“Huyết ngạo thiên cơ thủ”, Đồ Kỳ lui về phía sau, kĩ năng thân thể thi triển đến tuyệt kĩ, đồng thời, chiếc găng tay trên tay phải dường như đã được rót vào Tiên Nguyên vô hạn, quang mang vạn trượng, kết thành màn sương màu tím.
Tiếp đó, các vân tay mờ đi và bay ra khỏi găng tay.
Hàng trăm hàng ngàn dấu ấn trong lòng bàn tay kết hợp lại, ngưng tụ trong giây lát.
Cuối cùng, kết hợp lại thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn vừa di chuyển, sống động như thật, giống như bàn tay của trời.
Các hoa văn trong lòng bàn tay khuếch tán giống như sấm sét, chướng phong và thiên địa kết hợp với nhau, tạo ra khoảng không, che mờ nhật nguyệt, hướng lên bầu trời, cứ thế tiến về phía trước.
Chưởng ấn này rất mạnh mẽ.
Xét cho cùng, Huyết ngạo thiên cơ thủ là tuyệt học của Đồ Kỳ.
Năm đó, khi Đồ Kỳ một mình tàn sát cả một nền văn minh cấp 3 trong một đêm, các thế hệ sau có người đến kiểm tra và phát hiện ra rằng, đám người mạnh nhất của nền văn minh đó đều chết bởi chiêu ‘Huyết ngạo thiên cơ thủ’ này, chiêu này từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng.
Tuy nhiên…
Sự mong đợi của hàng trăm ngàn đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đã lên đến cực kiểm.
“Cạch!”
Vỡ nát.
Chưởng ấn đó bị vỡ nát, tan tành, đối diện với một kiếm của Tô Minh, đến một phần vạn hơi thở cũng không thể kiên trì được.
Chỉ như vậy mà thôi.
Cực kỳ phóng đại.
Giống như ảo giác.
“Chết tiệt!” sắc mặt Đồ Kỳ có chút tái nhợt, sâu trong đôi mắt đã có vẻ kinh hãi ngưng trọng.
Đồ Kỳ không chút do dự, đột ngột ngẩng đầu lên hét lớn: “Đại trưởng lão, ông còn chờ gì nữa? Còn không ra tay giết chết thằng khốn này đi”.
Đồ Kỳ tức giận đến mức bừng bừng sát khí, dường như không còn nghĩ đến việc một đánh một là gì nữa, huống chi là lấy lớn bắt nạt bé.
Chỉ cần giết chết kẻ địch là được, quan tâm nhiều làm quái gì.
Giữa những tiếng gầm thét.
Đồ Kỳ điên cuồng ra tay, dùng toàn bộ sức lực của mình, hết chiêu này đến chiêu khác, chống lại một kiếm kia của Tô Minh đang đánh tới.
Đáng tiếc, liệu có tác dụng không?
Đều là vô dụng.
Chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thêm một chút thời gian.
Nếu tiếp tục như vậy thì ông ta vẫn sẽ phải chết.
“Nhanh ra tay cho bổn tọa”, giọng Đồ Kỳ càng lớn hơn, vội vã tức giận và không kiên nhẫn.
Trên bầu trời.
Đám trưởng lão của tt hiển nhiên có chút do dự.
Bởi vì, thực lực của tông chủ Đồ Kỳ mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Chỉ tính riêng về cảnh giới, đại trưởng lão chỉ là cảnh giới Tiên Tổ tầng
3, nhị trưởng lão càng không cần nói đến.
Ngay cả tông chủ cũng không phải là đối thủ của Đồ Kỳ, tuy rằng chuyện này có chút khó tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Vậy thì bọn họ có thể là đối thủ của Tô Minh không.
Đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Nhưng nếu không ra tay thì…
Nhất thời, đám người do dự không thôi.
“Hỗn xược, nhanh ra tay cho bổn tọa, không thì bổn tọa sẽ dùng đến huyết ngạo cốt trùng đó”, sau đó, Đồ Kỳ căn bản không cho đám trưởng lão thời
gian suy nghĩ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ khát máu và gầm lên.
Đồng thời, dương như trong miệng Đồ Kỳ đang niệm chú gì đó.
Niệm chú bắt đầu, đột nhiên, đám người trưởng lão trên bầu trời sắc mặt đại biến, thân thể run lên, kinh hãi xen lẫn phẫn hận…
Huyết ngạo cốt trùng trong truyền thuyết?
Tông chủ… không ngờ lại đầu độc cốt trùng lên bọn họ?
Đây…
Khốn kiếp!
Đúng là tiểu nhân.
“Huyết ngạo thiên cơ thủ”, Đồ Kỳ lui về phía sau, kĩ năng thân thể thi triển đến tuyệt kĩ, đồng thời, chiếc găng tay trên tay phải dường như đã được rót vào Tiên Nguyên vô hạn, quang mang vạn trượng, kết thành màn sương màu tím.
Tiếp đó, các vân tay mờ đi và bay ra khỏi găng tay.
Hàng trăm hàng ngàn dấu ấn trong lòng bàn tay kết hợp lại, ngưng tụ trong giây lát.
Cuối cùng, kết hợp lại thành một chưởng ấn.
Chưởng ấn vừa di chuyển, sống động như thật, giống như bàn tay của trời.
Các hoa văn trong lòng bàn tay khuếch tán giống như sấm sét, chướng phong và thiên địa kết hợp với nhau, tạo ra khoảng không, che mờ nhật nguyệt, hướng lên bầu trời, cứ thế tiến về phía trước.
Chưởng ấn này rất mạnh mẽ.
Xét cho cùng, Huyết ngạo thiên cơ thủ là tuyệt học của Đồ Kỳ.
Năm đó, khi Đồ Kỳ một mình tàn sát cả một nền văn minh cấp 3 trong một đêm, các thế hệ sau có người đến kiểm tra và phát hiện ra rằng, đám người mạnh nhất của nền văn minh đó đều chết bởi chiêu ‘Huyết ngạo thiên cơ thủ’ này, chiêu này từ đó trở nên vô cùng nổi tiếng.
Tuy nhiên…
Sự mong đợi của hàng trăm ngàn đệ tử của Thiên Nhẫn Tông đã lên đến cực kiểm.
“Cạch!”
Vỡ nát.
Chưởng ấn đó bị vỡ nát, tan tành, đối diện với một kiếm của Tô Minh, đến một phần vạn hơi thở cũng không thể kiên trì được.
Chỉ như vậy mà thôi.
Cực kỳ phóng đại.
Giống như ảo giác.
“Chết tiệt!” sắc mặt Đồ Kỳ có chút tái nhợt, sâu trong đôi mắt đã có vẻ kinh hãi ngưng trọng.
Đồ Kỳ không chút do dự, đột ngột ngẩng đầu lên hét lớn: “Đại trưởng lão, ông còn chờ gì nữa? Còn không ra tay giết chết thằng khốn này đi”.
Đồ Kỳ tức giận đến mức bừng bừng sát khí, dường như không còn nghĩ đến việc một đánh một là gì nữa, huống chi là lấy lớn bắt nạt bé.
Chỉ cần giết chết kẻ địch là được, quan tâm nhiều làm quái gì.
Giữa những tiếng gầm thét.
Đồ Kỳ điên cuồng ra tay, dùng toàn bộ sức lực của mình, hết chiêu này đến chiêu khác, chống lại một kiếm kia của Tô Minh đang đánh tới.
Đáng tiếc, liệu có tác dụng không?
Đều là vô dụng.
Chỉ có thể miễn cưỡng kéo dài thêm một chút thời gian.
Nếu tiếp tục như vậy thì ông ta vẫn sẽ phải chết.
“Nhanh ra tay cho bổn tọa”, giọng Đồ Kỳ càng lớn hơn, vội vã tức giận và không kiên nhẫn.
Trên bầu trời.
Đám trưởng lão của tt hiển nhiên có chút do dự.
Bởi vì, thực lực của tông chủ Đồ Kỳ mạnh hơn bọn họ rất nhiều.
Chỉ tính riêng về cảnh giới, đại trưởng lão chỉ là cảnh giới Tiên Tổ tầng
3, nhị trưởng lão càng không cần nói đến.
Ngay cả tông chủ cũng không phải là đối thủ của Đồ Kỳ, tuy rằng chuyện này có chút khó tin, nhưng sự thật vẫn là sự thật.
Vậy thì bọn họ có thể là đối thủ của Tô Minh không.
Đây không phải là tự tìm cái chết sao?
Nhưng nếu không ra tay thì…
Nhất thời, đám người do dự không thôi.
“Hỗn xược, nhanh ra tay cho bổn tọa, không thì bổn tọa sẽ dùng đến huyết ngạo cốt trùng đó”, sau đó, Đồ Kỳ căn bản không cho đám trưởng lão thời
gian suy nghĩ, trên mặt ông ta hiện lên vẻ khát máu và gầm lên.
Đồng thời, dương như trong miệng Đồ Kỳ đang niệm chú gì đó.
Niệm chú bắt đầu, đột nhiên, đám người trưởng lão trên bầu trời sắc mặt đại biến, thân thể run lên, kinh hãi xen lẫn phẫn hận…
Huyết ngạo cốt trùng trong truyền thuyết?
Tông chủ… không ngờ lại đầu độc cốt trùng lên bọn họ?
Đây…
Khốn kiếp!
Đúng là tiểu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.