Chương 1900
Tô Minh
03/01/2022
Sắc mặt Cố Hoàng Sí không thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt lóe lên một tia hàn quang!
Dư Mộc Dưỡng lại trực tiếp cho hồn thú Chu Tước vào trong học viện ư?
Việc này tương đối láo xược.
Đừng thấy thực lực hồn thú Chu Tước khủng bố, hiếm có khó tìm, nhưng nói cho cùng thì hồn thú Chu Tước cũng chỉ là một công cụ di chuyển của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự mà thôi.
Bình thường mà nói, khi hàng rào không gian mở ra, Dư Mộc Dưỡng nên đưa theo đệ tử, cao tầng của Ngạn Tự vào trong học viện, để công cụ di chuyển là hồn thú Chu Tước này ở bên ngoài mới đúng, đây là sự tôn trọng căn bản đối với Hạp Tự, nhưng Dư Mộc Dưỡng lại kiêu ngạo…
Ánh mắt của Cố Hoàng Sí lập lòe.
E rằng không lành rồi.
Vừa xuất hiện đã càn rỡ, cường thế như vậy.
Phải coi chừng thôi.
Ngay sau đó hồn thú Chu Tước đáp xuống sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên.
Sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên vừa hay ở bên cạnh một mảng tiên hồ dập dờn trong suốt, tựa núi sát hồ, rất đẹp. Cộng thêm, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng coi như tài khí khá lớn, xây dựng sân võ đạo rất đẹp, các loại tượng điêu khắc, bia võ, tháp võ, vân vân…
Đáng tiếc.
Ầm!
Hồn thú Chu Tước vừa đáp xuống đất, tựa như một cây búa tạ vô địch giáng xuống sân võ đạo, cả sân võ đạo rên rỉ rung chuyển, rất nhiều bia võ, tháp võ đều hóa thành tro bụi, đến vài mặt
sàn tiên thạch trên sân võ đạo cũng đều bị nghiền nát, bị hất tung lên, phảng phất như vừa trải qua một trận động đất đáng sợ vậy.
Những đệ tử và cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên lúc này đều nháy mắt tiến tới sân võ đạo, ai nấy sắc mặt đều khó coi, thậm chí nổi giận.
Đối phương quá đỗi kiêu căng, quá đỗi ngang ngược hống hách.
“CỐ huynh, thật sự ngại quá, con súc sinh này không biết sân võ đạo của quý viện đây không chắc chắn như vậy mà đã gây ra chút phá hoại rồi”, Dư Mộc Dưỡng cười nói.
Có chỗ nào tỏ ra một tia cảm thấy có lỗi?
Căn bản đều là trào phúng và mỉa
mai.
Nói rồi, Dư Mộc Dưỡng dẫn theo hàng trăm người bên cạnh tiến vào, đến giữa sân võ đạo.
Mà hồn thú Chu Tước dưới sự dặn dò của Dư Mộc Dưỡng đã xuống một góc của sân võ đạo.
Rất nhanh.
Trên sân võ đạo đã đầy ắp người, người đông nhưng không chật chội, viện tạp dịch và đệ tử ngoại môn lúc này đều vô cùng tự giác xếp hàng xung quanh trên không bên cạnh sân võ đạo, bọn họ chỉ có thể xem, không thể tham gia, bọn họ không có thực lực này.
Trong đệ tử nội môn, tuyệt đại đa số bộ phận cũng chỉ có thể xem, không thể tham dự, cho nên mặc dù có tới sân võ đạo thì cũng chỉ tự giác không tiếp cận vị trí trung tâm, chừa lại chỗ trống.
Sau đó, trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rất nhiều ánh mắt đều hướng về một vùng khu vực nhỏ ở giữa, trên khu vực nhỏ đó ngoại trừ hơn trăm người của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự ra thì còn có đám Nguyên Bảo, Tân Hạt, Hà Bất Hưu, Tiêu Hoàng vừa đến, tổng cộng 10 người, đều là những tồn tại xếp hạng 10 người đứng đều trong bảng xếp hạng nội môn.
Những ánh mắt đó của trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhìn chằm chằm vào đám người Nguyên Bảo, đầy vẻ mong đợi!
Tại đây có hình ảnh
Dư Mộc Dưỡng lại trực tiếp cho hồn thú Chu Tước vào trong học viện ư?
Việc này tương đối láo xược.
Đừng thấy thực lực hồn thú Chu Tước khủng bố, hiếm có khó tìm, nhưng nói cho cùng thì hồn thú Chu Tước cũng chỉ là một công cụ di chuyển của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự mà thôi.
Bình thường mà nói, khi hàng rào không gian mở ra, Dư Mộc Dưỡng nên đưa theo đệ tử, cao tầng của Ngạn Tự vào trong học viện, để công cụ di chuyển là hồn thú Chu Tước này ở bên ngoài mới đúng, đây là sự tôn trọng căn bản đối với Hạp Tự, nhưng Dư Mộc Dưỡng lại kiêu ngạo…
Ánh mắt của Cố Hoàng Sí lập lòe.
E rằng không lành rồi.
Vừa xuất hiện đã càn rỡ, cường thế như vậy.
Phải coi chừng thôi.
Ngay sau đó hồn thú Chu Tước đáp xuống sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên.
Sân võ đạo dưới chân núi của học viện Kỷ Nguyên vừa hay ở bên cạnh một mảng tiên hồ dập dờn trong suốt, tựa núi sát hồ, rất đẹp. Cộng thêm, học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự cũng coi như tài khí khá lớn, xây dựng sân võ đạo rất đẹp, các loại tượng điêu khắc, bia võ, tháp võ, vân vân…
Đáng tiếc.
Ầm!
Hồn thú Chu Tước vừa đáp xuống đất, tựa như một cây búa tạ vô địch giáng xuống sân võ đạo, cả sân võ đạo rên rỉ rung chuyển, rất nhiều bia võ, tháp võ đều hóa thành tro bụi, đến vài mặt
sàn tiên thạch trên sân võ đạo cũng đều bị nghiền nát, bị hất tung lên, phảng phất như vừa trải qua một trận động đất đáng sợ vậy.
Những đệ tử và cao tầng trong học viện Kỷ Nguyên lúc này đều nháy mắt tiến tới sân võ đạo, ai nấy sắc mặt đều khó coi, thậm chí nổi giận.
Đối phương quá đỗi kiêu căng, quá đỗi ngang ngược hống hách.
“CỐ huynh, thật sự ngại quá, con súc sinh này không biết sân võ đạo của quý viện đây không chắc chắn như vậy mà đã gây ra chút phá hoại rồi”, Dư Mộc Dưỡng cười nói.
Có chỗ nào tỏ ra một tia cảm thấy có lỗi?
Căn bản đều là trào phúng và mỉa
mai.
Nói rồi, Dư Mộc Dưỡng dẫn theo hàng trăm người bên cạnh tiến vào, đến giữa sân võ đạo.
Mà hồn thú Chu Tước dưới sự dặn dò của Dư Mộc Dưỡng đã xuống một góc của sân võ đạo.
Rất nhanh.
Trên sân võ đạo đã đầy ắp người, người đông nhưng không chật chội, viện tạp dịch và đệ tử ngoại môn lúc này đều vô cùng tự giác xếp hàng xung quanh trên không bên cạnh sân võ đạo, bọn họ chỉ có thể xem, không thể tham gia, bọn họ không có thực lực này.
Trong đệ tử nội môn, tuyệt đại đa số bộ phận cũng chỉ có thể xem, không thể tham dự, cho nên mặc dù có tới sân võ đạo thì cũng chỉ tự giác không tiếp cận vị trí trung tâm, chừa lại chỗ trống.
Sau đó, trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự rất nhiều ánh mắt đều hướng về một vùng khu vực nhỏ ở giữa, trên khu vực nhỏ đó ngoại trừ hơn trăm người của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự ra thì còn có đám Nguyên Bảo, Tân Hạt, Hà Bất Hưu, Tiêu Hoàng vừa đến, tổng cộng 10 người, đều là những tồn tại xếp hạng 10 người đứng đều trong bảng xếp hạng nội môn.
Những ánh mắt đó của trên dưới học viện Kỷ Nguyên Hạp Tự nhìn chằm chằm vào đám người Nguyên Bảo, đầy vẻ mong đợi!
Tại đây có hình ảnh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.