Chương 1901
Tô Minh
03/01/2022
“Xem ra, ý tứ bảo chúng ta đừng thua quá khó coi trong lời nói
của viện trưởng không phải là nói đùa”, Hà Bất Hưu thanh âm hung ác nham hiểu nói, ánh mắt liếc nhìn mấy đệ tử đó của
Ngạn Tự, lại có cả đến tận cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!!
Không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng, Tân Hạt – người mạnh nhất bên phía Hạp Tự cũng chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu mà thôi…
Cùng lúc đó, Cố Hoàng Sí cũng đi tới bên cạnh đám Nguyên Bảo.
Không khí càng lúc càng cứng ngắc.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
“Dư huynh, mời tham quan học viện Hạp Tự chúng tôi trước đã nhỉ?”, Cố Hoàng Sí mở miệng hỏi.
Dù sao cũng là mang tiếng tới luận bàn giao lưu. Vừa đến đã ra tay luôn thì cũng không hay nhỉ?
“Có gì hay ho mà tham quan sao? Rách nát”, thế nhưng, không đợi cho Dư Mộc Dưỡng lên tiếng, một thanh niên tay cầm quạt xếp, diện mạo rất anh tuấn đứng trong số những đệ tử đứng sau Dư Mộc Dưỡng kia, khóe miệng thản nhiên ngạo nghề cười khẩy đã lên tiếng trước.
Tương đối không lễ phép.
Dù sao, Dư Mộc Dưỡng và Cô’
Hoàng Sí cũng cùng một cấp bậc.
Hai người nói chuyện với nhau, một đệ tử của Ngạn Tự lại dám chen miệng vào láo xược. Thật sự láo xược!
Nhất thời, Nguyên Bảo cũng được, đám người Tân Hạt cũng được, đều lập tức nhìn về phía thanh niên đó, ánh mắt âm u.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám vô dụng”, thế nhưng, tên thanh niên đó không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích, liếc mắt đám người Nguyên Bảo một cái, nhe răng trợn mắt lên cười, kiêu căng tới cực điểm.
Ngay lập tức, đám người Nguyên Bảo bùng phát khí tức.
“Không được kích động”, Cố Hoàng Sí ngăn lại.
Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nói: “Xem ra, ý của Dư huynh là trực tiếp bắt đầu giao lưu luận bàn của đám tiểu bối sao?”
“Không sai”, Dư Mộc Dưỡng gật đầu, thuận tiện quay đầu lại nói với người thanh niên thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú vừa chen miệng vào kia: “Nhìn con không đợi được nữa rồi, con lên trước đi, nhớ kỹ, chỉ luận bàn giao lưu, không được ra tay quá nặng, không được ảnh hưởng đến mạng người”.
Trong lời nói của Dư Mộc Dưỡng có ý mỉa mai, căn bản không hề coi đám người Nguyên Bảo ra gì.
“Vâng, viện trưởng!”, người thanh niên cao lớn, diện mạo tuấn tú tay cầm quạt xếp kia gật đầu, bước lên trước một bước đứng ra, đôi mắt ngạo nghễ tàn nhẫn dừng lại trên người đám Nguyên Bảo: “Ai lên bẽ mặt trước đây? Hay là cùng lên? ồ, đúng rồi, bổn công tử đây tên là Hoàng Bùi, đứng thứ bảy trong đệ tử nội môn của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự”.
Hắn ta còn xa mới là người mạnh nhất của Ngạn Tự. Nhưng cho dù chỉ đứng thứ bảy mà đã là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy bán bộ, cao hơn một chút so với Tân Hạt về mặt cảnh giới.
“Tôi lên”, Nguyên Bảo gần như không có bất cứ do dự nào liền nói.
“Không được”, thế nhưng Tân Hạt lại trực tiếp quát lên ngăn cản.
Mặc dù Nguyên Bảo vô cùng vô cùng yêu nghiệt, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, gần như không thể là đối thủ của Hoàng Bùi. Đây là đi vào chỗ chết.
Cho dù gọi là luận bàn giao lưu, không tổn hại đến tính mạng, nhưng trọng thương thậm chí căn cơ võ đạo bị phá vỡ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Tân Hạt không khỏi nhìn về phía Hà Bất Hưu.
Bản thân Tân Hạt không thế lên được, anh ta là người mạnh nhất trong đám đệ tử của Hạp Tự, là đệ nhất viện tử.
Anh ta đứng ra xuất chiến vậy tiếp theo phải đánh thế nào?
Hà Bất Hưu lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tân Hạt.
Hà Bất Hưu cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng biết không phải là đối thủ, tại sao phải tự chui đầu vào rọ? Tự rước lấy tại họa sao?
Cho dù bị ép không biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải xuất chiến thì hắn ta cũng muốn đợi một lát. Ngộ ngỡ về sau những lưu thủ của Ngạn Tự yếu đi chút, sau đó hắn đứng ra xuất chiến không phải là lựa chọn tốt hơn sao.
“Để tôi”, hóa ra là Tiêu Hoàng, không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm kiếm lên trực tiếp đi về phía Hoàng Bùi.
“Tôi ra tay đây”, Hoàng Bùi mỉm cười, rất thoải mái thậm chí còn có cảm giác như đang vui đùa đùa cợt.
Ngạn Tự, lại có cả đến tận cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng tám, tầng chín!!
Không thể tưởng tượng nổi!
Phải biết rằng, Tân Hạt – người mạnh nhất bên phía Hạp Tự cũng chỉ là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu mà thôi…
Cùng lúc đó, Cố Hoàng Sí cũng đi tới bên cạnh đám Nguyên Bảo.
Không khí càng lúc càng cứng ngắc.
Đại chiến hết sức căng thẳng.
“Dư huynh, mời tham quan học viện Hạp Tự chúng tôi trước đã nhỉ?”, Cố Hoàng Sí mở miệng hỏi.
Dù sao cũng là mang tiếng tới luận bàn giao lưu. Vừa đến đã ra tay luôn thì cũng không hay nhỉ?
“Có gì hay ho mà tham quan sao? Rách nát”, thế nhưng, không đợi cho Dư Mộc Dưỡng lên tiếng, một thanh niên tay cầm quạt xếp, diện mạo rất anh tuấn đứng trong số những đệ tử đứng sau Dư Mộc Dưỡng kia, khóe miệng thản nhiên ngạo nghề cười khẩy đã lên tiếng trước.
Tương đối không lễ phép.
Dù sao, Dư Mộc Dưỡng và Cô’
Hoàng Sí cũng cùng một cấp bậc.
Hai người nói chuyện với nhau, một đệ tử của Ngạn Tự lại dám chen miệng vào láo xược. Thật sự láo xược!
Nhất thời, Nguyên Bảo cũng được, đám người Tân Hạt cũng được, đều lập tức nhìn về phía thanh niên đó, ánh mắt âm u.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Một đám vô dụng”, thế nhưng, tên thanh niên đó không chút sợ hãi, ngược lại còn nhướn mày khiêu khích, liếc mắt đám người Nguyên Bảo một cái, nhe răng trợn mắt lên cười, kiêu căng tới cực điểm.
Ngay lập tức, đám người Nguyên Bảo bùng phát khí tức.
“Không được kích động”, Cố Hoàng Sí ngăn lại.
Cố Hoàng Sí hít sâu một hơi, nói: “Xem ra, ý của Dư huynh là trực tiếp bắt đầu giao lưu luận bàn của đám tiểu bối sao?”
“Không sai”, Dư Mộc Dưỡng gật đầu, thuận tiện quay đầu lại nói với người thanh niên thân hình cao lớn, gương mặt tuấn tú vừa chen miệng vào kia: “Nhìn con không đợi được nữa rồi, con lên trước đi, nhớ kỹ, chỉ luận bàn giao lưu, không được ra tay quá nặng, không được ảnh hưởng đến mạng người”.
Trong lời nói của Dư Mộc Dưỡng có ý mỉa mai, căn bản không hề coi đám người Nguyên Bảo ra gì.
“Vâng, viện trưởng!”, người thanh niên cao lớn, diện mạo tuấn tú tay cầm quạt xếp kia gật đầu, bước lên trước một bước đứng ra, đôi mắt ngạo nghễ tàn nhẫn dừng lại trên người đám Nguyên Bảo: “Ai lên bẽ mặt trước đây? Hay là cùng lên? ồ, đúng rồi, bổn công tử đây tên là Hoàng Bùi, đứng thứ bảy trong đệ tử nội môn của học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự”.
Hắn ta còn xa mới là người mạnh nhất của Ngạn Tự. Nhưng cho dù chỉ đứng thứ bảy mà đã là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bảy bán bộ, cao hơn một chút so với Tân Hạt về mặt cảnh giới.
“Tôi lên”, Nguyên Bảo gần như không có bất cứ do dự nào liền nói.
“Không được”, thế nhưng Tân Hạt lại trực tiếp quát lên ngăn cản.
Mặc dù Nguyên Bảo vô cùng vô cùng yêu nghiệt, nhưng suy cho cùng tuổi vẫn còn nhỏ, cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng bốn, gần như không thể là đối thủ của Hoàng Bùi. Đây là đi vào chỗ chết.
Cho dù gọi là luận bàn giao lưu, không tổn hại đến tính mạng, nhưng trọng thương thậm chí căn cơ võ đạo bị phá vỡ cũng đặc biệt nghiêm trọng.
Tân Hạt không khỏi nhìn về phía Hà Bất Hưu.
Bản thân Tân Hạt không thế lên được, anh ta là người mạnh nhất trong đám đệ tử của Hạp Tự, là đệ nhất viện tử.
Anh ta đứng ra xuất chiến vậy tiếp theo phải đánh thế nào?
Hà Bất Hưu lại coi như không nhìn thấy ánh mắt của Tân Hạt.
Hà Bất Hưu cũng không phải kẻ ngốc, rõ ràng biết không phải là đối thủ, tại sao phải tự chui đầu vào rọ? Tự rước lấy tại họa sao?
Cho dù bị ép không biết làm thế nào, cuối cùng cũng phải xuất chiến thì hắn ta cũng muốn đợi một lát. Ngộ ngỡ về sau những lưu thủ của Ngạn Tự yếu đi chút, sau đó hắn đứng ra xuất chiến không phải là lựa chọn tốt hơn sao.
“Để tôi”, hóa ra là Tiêu Hoàng, không có bất cứ do dự nào, anh ta cầm kiếm lên trực tiếp đi về phía Hoàng Bùi.
“Tôi ra tay đây”, Hoàng Bùi mỉm cười, rất thoải mái thậm chí còn có cảm giác như đang vui đùa đùa cợt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.