Chương 1906
Tô Minh
03/01/2022
Đôi mắt xinh đẹp của Nguyên Bảo lóe lên, định đứng ra, dù cô ta
biết sẽ thua rất thảm, nhưng cũng phải đứng ra. Không thì, đường đường
là một cuộc giao lưu giữa hai học viện mà mới hai trận đã sợ? Chẳng có
ai dám lên? Hạp Tự có thể thua, thua thảm, nhưng phải có can đảm và ý
chí chiến đấu, không thể chưa lên đã chùn bước đúng không? Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nói: “Tôi…”
Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.
Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: “Cậu là ai?”
“Tô Minh”, Tô Minh đáp.
“Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!”, Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.
Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng…
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?
“Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện”, Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng… hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?
“Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!”, Dư Mộc Dưỡng khen: “Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?”
“Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!”, Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.
“Ha ha… Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?”, Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: “Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?”
“Đúng thê'”, Tô Minh không chút do dự gật đầu.
Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: “Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút”.
Ồng ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.
Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.
Sắc mặt Cố Hoàng Sí chợt thay đổi hẳn, bay thẳng về phía Tô Minh! ông ta phải ngăn cản anh!
Cùng lúc đó, Tô Minh lại liếc Hoàng Bùi, rồi ngó sang Dư Mộc Dưỡng, cuối cùng giơ tay chỉ vào Hoàng Bùi, nói: “Anh ta quá yếu, còn không xứng để giao lưu với tôi…”
Anh nói xong, lại chỉ vào một thanh niên trông rất bình thường có vẻ ngoài xấu xí đứng cạnh Dư Mộc Dưỡng, nói: “Hay là, để tôi giao lưu với anh ta đi!”
Có lẽ Hạp Tự không biết về thanh niên trông bình thường, xấu xí kia, nhưng mọi người trong Ngạn Tự lại biết rất rõ, vì hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất trong một tỷ năm qua của Ngạn tự. Hắn ta đã lập nên rất nhiều truyền thuyết và kỷ lục đứng đầu học viện. Giờ, cũng là đệ tử cuối cùng của Dư Mộc Dưỡng.
Cố Hoàng Sí đang bay về phía Tô Minh cũng ngơ ngác thì đừng nói đến những người khác.
Tuy Tô Minh chỉ vào thanh niên kia trông rất bình thường và chẳng chút thu hút, nhưng, hẳn ta có thể đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng, còn có cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín!
Là học viên có cảnh giới cao nhất của Ngạn Tự.
Càng đừng nói đến việc, rõ ràng hơn trăm học viên của Ngạn Tự đều lộ ra vẻ kính trọng người này.
Có là thằng ngu cũng biết được thanh niên mà Tô Minh chỉ vào mạnh hơn Hoàng Bùi rất rất nhiều.
“Cậu… cậu điên rồi hả?”, Nguyên Bảo kéo lấy ống tay áo của Tô Minh: “Đừng nói lung tung, với lại, cậu muốn đi chết thật thì cho cậu cái này…”
Nguyên Bảo nhét cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian.
Tô Minh ngó thử bên trong thì, đù! Chắc phải có hơn 10 kiện bảo vật và chúng thấp nhất đều là Thủy Nguyên hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!
Phú bà, giàu thật!
Tô Minh cũng hơi ngơ ngác, lẽ nào đặt tên lại linh như vậy hả? Tên là Nguyên Bảo thì sẽ giàu cỡ đó? Vậy nếu tên là vô địch? Sau này có người phụ nữ nào tên vô địch thì sẽ hoành hành cả chư thiên vạn giới luôn à?
Nhưng, Nguyên Bảo còn chưa nói xong thì trước mặt cô ta chợt xuất hiện một người.
Cô ta nhìn về phía đối phương, hỏi theo bản năng: “Cậu là ai?”
“Tô Minh”, Tô Minh đáp.
“Nhóc Tô, chẳng phải con đang bế quan à? Sao con lại đi ra? Mau trở về tu luyện đi!”, Cố Hoàng Sí hết sức sốt ruột nói.
Nếu sự chênh lệch giữa Hạp Tự và Ngạn Tự không lớn thì dù Tô Minh đi ra góp vui, có thua cũng không sao, coi như một bài học. Song giờ, chênh lệch giữa hai bên lại rất lớn, xui xẻo cái sẽ bị thương nặng, thậm chí lòng hướng đạo còn vì bị thua thảm mà suy đổ. Hiện tại đứng ra chính là đồ ngu, mất nhiều hơn được.
Hơn nữa, lại nhìn ánh mắt của Dư Mộc Dưỡng…
Ông ta nhìn chằm chằm vào Tô Minh, trong mắt lộ ra vẻ tàn nhẫn tràn ngập sát khí. Khỏi phải nói, Dư Mộc Dưỡng cũng cảm giác được số tuổi và tư chất võ đạo của Tô Minh, nên chắc đã thấy bị đe dọa?
“Sư tôn, con cũng là học viên trong học viện”, Tô Minh cười khổ, sư tôn muốn tốt cho mình, nhưng… hình như người hiểu lầm về thực lực của mình thì phải?
“Đệ tử của Cố Huynh à? Hèn chi yêu nghiệt như vậy, với số tuổi khó tin ấy mà đã có cảnh giới cỡ đó thì quả là thiên tài! Thật sự là yêu nghiệt đến biến thái!”, Dư Mộc Dưỡng khen: “Vậy thì sao có thể không giao lưu cơ chứ?”
“Dư Mộc Dưỡng, ông vừa phải thôi!”, Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào ông ta, gằn giọng nói.
“Ha ha… Cố huynh, làm sư tôn không thể bá đạo thế được, phải tôn trọng ý kiến của đệ tử chứ, không phải sao?”, Dư Mộc Dưỡng cười ha ha, rồi quay sang Tô Minh: “Chàng trai trẻ, cậu muốn đại biểu Hạp Tử giao lưu với Ngạn Tự hả?”
“Đúng thê'”, Tô Minh không chút do dự gật đầu.
Dư Mộc Dưỡng nhìn về phía Hoàng Bùi, nói: “Chàng trai kia vẫn còn rất trẻ, chưa đến 30 tuổi nữa, nên con ra tay nhẹ chút”.
Ồng ta nói thế, nhưng vẻ tàn nhẫn trong mắt lại rõ mồn một.
Chính là đang nói cho Hoàng Bùi hãy giết chết Tô Minh, ngay cả Dư Mộc Dưỡng ông ta cũng phải hoảng sợ trước tư chất của cậu ta, yêu nghiệt như vậy nếu không thuộc về Ngạn Tự thì xóa sổ đi, Hạp Tự không xứng có được.
Sắc mặt Cố Hoàng Sí chợt thay đổi hẳn, bay thẳng về phía Tô Minh! ông ta phải ngăn cản anh!
Cùng lúc đó, Tô Minh lại liếc Hoàng Bùi, rồi ngó sang Dư Mộc Dưỡng, cuối cùng giơ tay chỉ vào Hoàng Bùi, nói: “Anh ta quá yếu, còn không xứng để giao lưu với tôi…”
Anh nói xong, lại chỉ vào một thanh niên trông rất bình thường có vẻ ngoài xấu xí đứng cạnh Dư Mộc Dưỡng, nói: “Hay là, để tôi giao lưu với anh ta đi!”
Có lẽ Hạp Tự không biết về thanh niên trông bình thường, xấu xí kia, nhưng mọi người trong Ngạn Tự lại biết rất rõ, vì hắn ta chính là yêu nghiệt mạnh nhất trong một tỷ năm qua của Ngạn tự. Hắn ta đã lập nên rất nhiều truyền thuyết và kỷ lục đứng đầu học viện. Giờ, cũng là đệ tử cuối cùng của Dư Mộc Dưỡng.
Cố Hoàng Sí đang bay về phía Tô Minh cũng ngơ ngác thì đừng nói đến những người khác.
Tuy Tô Minh chỉ vào thanh niên kia trông rất bình thường và chẳng chút thu hút, nhưng, hẳn ta có thể đứng bên cạnh Dư Mộc Dưỡng, còn có cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng chín!
Là học viên có cảnh giới cao nhất của Ngạn Tự.
Càng đừng nói đến việc, rõ ràng hơn trăm học viên của Ngạn Tự đều lộ ra vẻ kính trọng người này.
Có là thằng ngu cũng biết được thanh niên mà Tô Minh chỉ vào mạnh hơn Hoàng Bùi rất rất nhiều.
“Cậu… cậu điên rồi hả?”, Nguyên Bảo kéo lấy ống tay áo của Tô Minh: “Đừng nói lung tung, với lại, cậu muốn đi chết thật thì cho cậu cái này…”
Nguyên Bảo nhét cho Tô Minh một chiếc nhẫn không gian.
Tô Minh ngó thử bên trong thì, đù! Chắc phải có hơn 10 kiện bảo vật và chúng thấp nhất đều là Thủy Nguyên hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong!
Phú bà, giàu thật!
Tô Minh cũng hơi ngơ ngác, lẽ nào đặt tên lại linh như vậy hả? Tên là Nguyên Bảo thì sẽ giàu cỡ đó? Vậy nếu tên là vô địch? Sau này có người phụ nữ nào tên vô địch thì sẽ hoành hành cả chư thiên vạn giới luôn à?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.