Chương 1908
Tô Minh
03/01/2022
Biến người bao gồm đệ tử và cao tầng của Hạp Tự có mặt tại đó đều biến sắc, biến sắc rồi lại biến sắc.
Cảm thấy Tô Minh từ đầu đến đuôi đều là tự tìm đến cái chết.
Có thiên tài cỡ nào cũng không thể tự tìm đến cái chết như vậy được?!
Tim tới cái chết, thật sự sẽ chết.
Rất nhiều người đều bất giác nhìn về phía Cố Hoàng Sí.
Cố Hoàng Sí muốn ra tay giữ Tô Minh lại, cứu lấy Tô Minh nhưng ông không làm vậy, bởi vì, trong đầu ông có truyền âm của Tô Minh truyền tới: “Sư tôn, tin tưởng con, đừng ngăn cản con, con có thể làm được”.
Cố Hoàng Sí do dự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ xem thêm chút nữa.
Dù sao, lúc này Tô Minh cũng đang xông về phía Hoàng Bùi, chứ không phải Lâm Qua! Nếu như là Lâm Qua thì có lẽ ông sẽ không nghe lời Tô Minh, trực tiếp ra tay ngăn cản Tô Minh, giữ Tô Minh lại rồi.
Ngay sau đó, thân ảnh tựa như thuấn di của Tô Minh lập tức đứng trước mặt Hoàng Bùi!
Đánh ra một quyền.
Một quyền thân thể thuần túy.
Tô Minh đến kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong cũng không thêm vào trong một quyền này, bởi vì không cần thiết, giết gà hà cớ gì phải dùng đến dao mổ trâu?
Hoàng Bùi đồng thời cũng đánh ra một quyền, hơn nữa Hoàng Bùi lòng tin tràn đầy, dưới cường độ thân thể và lực lượng thuần túy kết hợp thành một khối này, hắn quá đỗi cường đại! Chỉ nói về cường độ thân thể và lực lượng thân thế thôi thì hắn không phải đứng thứ bảy trong nội môn Ngạn Tự, mà là thứ ba.
Trong đám đệ tử của cả học viện, ngoại trừ Lâm Qua ra thì e là không có ai có thể so sánh mức độ thân thể thuần túy được với hắn.
Con kiến trước mắt đây đúng… đúng là nực cười cực kỳ.
Cùng lúc Hoàng Bùi đánh ra một quyền, suy nghĩ trong đều hắn chính là một quyền này liệu có trực tiếp đánh cho Tô Minh tan thành huyết vụ luôn hay không? Liệu có phải rất hùng tráng hay không? Huyết vụ huyết sắc hoa lệ thực sự rất khiến người ta say mê, không phải sao?
“Hắc hắc hắc…”, bên phía Ngạn Tự, bất kể là Dư Mộc Dưỡng hay là những đệ tử khác gần như tất cả mọi người đều nở nụ cười nghiền ngẫm. Dư Mộc Dưỡng nhìn sâu về phía Cố Hoàng Sí, tâm trạng thật sự vô cùng tốt, ông ta không đợi nổi để xem biếu cảm của cố Hoàng Sí rồi.
Thế nhưng…
Ngay sau đó.
Song quyền chạm nhau.
Thanh âm nặng nề phảng phất như một dãy tần số.
Khoảnh khắc va chạm đầu tiên, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi bộ dạng thê thảm của Tô Minh…
Trong đầu rất nhiều người đều có hai luồng suy nghĩ, đang dự đoán Tô Minh sẽ bị mất cánh tay hay là sẽ trực tiếp bị đánh tan thành huyết vụ? vế sau có khả năng lớn hơn nhỉ?
Thế nhưng cứ nhìn cứ nhìn mới phát hiện ra Tô Minh không chút sứt mẻ, sắc mặt không đổi, đến đầu quyền va chạm cũng không có bất cứ biến động gì.
“Cậu…”, Hoàng Bùi hoảng sợ đến cực điểm, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất cam đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, Hoàng Bùi nhìn chằm chằm vào Tô Minh… muốn nói gì đó.
“Cho nên, bây giờ anh thấy tôi đã xứng đáng đấu một trận với Lâm Qua sư huynh chưa?”, Tô Minh hỏi, nở nụ cười thản nhiên hỏi.
Tô Minh vừa dứt lời.
Cả người Hoàng Bùi tựa như một quả bom bị nổ tung.
Nổ bắt đầu từ cánh tay, tiếp tới là cả thân hình! Nổ tung! Hóa thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
Một quyền, đánh cho hóa thành hư vô huyết sắc!
Cảm thấy Tô Minh từ đầu đến đuôi đều là tự tìm đến cái chết.
Có thiên tài cỡ nào cũng không thể tự tìm đến cái chết như vậy được?!
Tim tới cái chết, thật sự sẽ chết.
Rất nhiều người đều bất giác nhìn về phía Cố Hoàng Sí.
Cố Hoàng Sí muốn ra tay giữ Tô Minh lại, cứu lấy Tô Minh nhưng ông không làm vậy, bởi vì, trong đầu ông có truyền âm của Tô Minh truyền tới: “Sư tôn, tin tưởng con, đừng ngăn cản con, con có thể làm được”.
Cố Hoàng Sí do dự chốc lát rồi cuối cùng vẫn quyết định sẽ xem thêm chút nữa.
Dù sao, lúc này Tô Minh cũng đang xông về phía Hoàng Bùi, chứ không phải Lâm Qua! Nếu như là Lâm Qua thì có lẽ ông sẽ không nghe lời Tô Minh, trực tiếp ra tay ngăn cản Tô Minh, giữ Tô Minh lại rồi.
Ngay sau đó, thân ảnh tựa như thuấn di của Tô Minh lập tức đứng trước mặt Hoàng Bùi!
Đánh ra một quyền.
Một quyền thân thể thuần túy.
Tô Minh đến kiếm nguyên nhị đoạn đỉnh phong cũng không thêm vào trong một quyền này, bởi vì không cần thiết, giết gà hà cớ gì phải dùng đến dao mổ trâu?
Hoàng Bùi đồng thời cũng đánh ra một quyền, hơn nữa Hoàng Bùi lòng tin tràn đầy, dưới cường độ thân thể và lực lượng thuần túy kết hợp thành một khối này, hắn quá đỗi cường đại! Chỉ nói về cường độ thân thể và lực lượng thân thế thôi thì hắn không phải đứng thứ bảy trong nội môn Ngạn Tự, mà là thứ ba.
Trong đám đệ tử của cả học viện, ngoại trừ Lâm Qua ra thì e là không có ai có thể so sánh mức độ thân thể thuần túy được với hắn.
Con kiến trước mắt đây đúng… đúng là nực cười cực kỳ.
Cùng lúc Hoàng Bùi đánh ra một quyền, suy nghĩ trong đều hắn chính là một quyền này liệu có trực tiếp đánh cho Tô Minh tan thành huyết vụ luôn hay không? Liệu có phải rất hùng tráng hay không? Huyết vụ huyết sắc hoa lệ thực sự rất khiến người ta say mê, không phải sao?
“Hắc hắc hắc…”, bên phía Ngạn Tự, bất kể là Dư Mộc Dưỡng hay là những đệ tử khác gần như tất cả mọi người đều nở nụ cười nghiền ngẫm. Dư Mộc Dưỡng nhìn sâu về phía Cố Hoàng Sí, tâm trạng thật sự vô cùng tốt, ông ta không đợi nổi để xem biếu cảm của cố Hoàng Sí rồi.
Thế nhưng…
Ngay sau đó.
Song quyền chạm nhau.
Thanh âm nặng nề phảng phất như một dãy tần số.
Khoảnh khắc va chạm đầu tiên, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm vào Tô Minh, chờ đợi bộ dạng thê thảm của Tô Minh…
Trong đầu rất nhiều người đều có hai luồng suy nghĩ, đang dự đoán Tô Minh sẽ bị mất cánh tay hay là sẽ trực tiếp bị đánh tan thành huyết vụ? vế sau có khả năng lớn hơn nhỉ?
Thế nhưng cứ nhìn cứ nhìn mới phát hiện ra Tô Minh không chút sứt mẻ, sắc mặt không đổi, đến đầu quyền va chạm cũng không có bất cứ biến động gì.
“Cậu…”, Hoàng Bùi hoảng sợ đến cực điểm, giọng nói vô cùng tuyệt vọng, vô cùng bất cam đột nhiên phá vỡ sự yên tĩnh, Hoàng Bùi nhìn chằm chằm vào Tô Minh… muốn nói gì đó.
“Cho nên, bây giờ anh thấy tôi đã xứng đáng đấu một trận với Lâm Qua sư huynh chưa?”, Tô Minh hỏi, nở nụ cười thản nhiên hỏi.
Tô Minh vừa dứt lời.
Cả người Hoàng Bùi tựa như một quả bom bị nổ tung.
Nổ bắt đầu từ cánh tay, tiếp tới là cả thân hình! Nổ tung! Hóa thành huyết vụ, bao gồm cả thần hồn.
Một quyền, đánh cho hóa thành hư vô huyết sắc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.