Chương 1920
Tô Minh
03/01/2022
Mặt khác là vì thật sự không có cơ hội.
Nhưng trước mặt…
Wao!
Đúng là người tốt!
Lâm Qua đúng là ‘người tốt’.
Đây có khác nào dâng huyết mạch Kim Ma đến tận nơi.
Đúng thế! Đúng là chu đáo đến nỗi cắt đứt huyết mạch Kim Ma trên người mình ngưng tụ thành huyết châu rồi dâng đến tận nơi cho Tô Minh.
Sao trên đời này lại có ‘người tốt’ đến thế?
Còn về bùng nổ? Ha ha… Đến trước mặt mình, có kho tàng huyết mạch trấn áp thì huyết châu trong huyết mạch Kim Ma làm sao mà khống chế noi?
“Cảm ơn đã tặng!”, Tô Minh giơ tay lên, dễ dàng nắm chặt Kim Ma Huyết Châu.
Cảnh tượng này đúng là kinh dị.
Tạm thời Tô Minh không trực tiếp nuốt trọn mà thu Kim Ma Huyết Châu vào trong kiếm tâm.
Không vội!
Đợi đến lúc giải quyết xong Lâm Qua thì nuốt trọn cũng được.
Tô Minh mong đợi rất nhiều ở Kim Ma Huyết Châu này.
Trước đó, Lâm Qua thể hiện ra thể lực và sức mạnh khủng khiếp thậm chí còn có thể trấn áp được Tô Minh. Chẳng phải là nhờ vào huyết mạch Kim Ma này sao? Không nói cũng biết huyết mạch này đáng sợ đến nỗi nào?
Đối với Tô Minh mà nói, hoàn toàn có thể dùng kho tàng huyết mạch để trấn áp huyết mạch Kim Ma, sau đó dung hòa nó vào trong máu thịt của mình. Điều này có thể nâng cao sức mạnh thuần túy trong cơ thế mình. Đây đúng là món quà lớn.
“Anh… Anh… Phụt…!”, Lâm Qua vừa kinh hãi vừa không cam tâm, lại đờ đẫn không dám tin, lại suy sụp. Sau mấy hơi thở hắn đột nhiên phun ra ngụm máu, khí tức toàn thân dường như giảm tột độ. Thậm chí trái tim võ đạo cũng sụp đổ.
“A… A… A…”, Lâm Qua thảm thiết gào lên.
“Không! Sao có thể thế được?”, sắc mặt Dư Mộc Dưỡng trắng bệch, toàn thân lạnh toát, không ngừng run rẩy, căn bản không thế chấp nhận.
Nếu như sớm biết kết quả như này thì có đánh chết ông ta cũng không dẫn Lâm Qua đến đây ‘giao lưu’.
Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn.
“Lâm Qua! Giết chết hắn đi!”, một giây sau Dư Mộc Dưỡng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Con vẫn còn đỉnh u Minh mà!”
Trong giọng nói của Dư Mộc Dưỡng chứa đựng khí tức của sự thất bại. ồng ta hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt dữ tợn.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người bên phía Hạp Tự bao gồm cả Cố Hoàng Sí đều nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng với vẻ phẫn nộ. Họ đều cảm thấy Dư Mộc Dưỡng đang dùng cách khác để nhắc nhở và giúp đỡ đồ đệ của mình. Đây rõ ràng là ăn gian. Nhưng những người khác thì không nghĩ nhiều. Dù sao thì dáng vẻ của Lâm Qua như con chim chết bị Tô Minh đánh bầm dập. Bất luận có bảo bối hay binh khí gì thì đều không
thể đánh lại được?
Nhưng hàng trăm lãnh đạo và học viên phía Hạp Tự khi nghe thấy tiếng hét của Dư Mộc Dưỡng thì sắc mặt đều không ngừng biến đổi. Tất cả đều không dám tin.
Đỉnh u Minh?
Đỉnh u Minh của ông lão u Minh?
Nhưng trước mặt…
Wao!
Đúng là người tốt!
Lâm Qua đúng là ‘người tốt’.
Đây có khác nào dâng huyết mạch Kim Ma đến tận nơi.
Đúng thế! Đúng là chu đáo đến nỗi cắt đứt huyết mạch Kim Ma trên người mình ngưng tụ thành huyết châu rồi dâng đến tận nơi cho Tô Minh.
Sao trên đời này lại có ‘người tốt’ đến thế?
Còn về bùng nổ? Ha ha… Đến trước mặt mình, có kho tàng huyết mạch trấn áp thì huyết châu trong huyết mạch Kim Ma làm sao mà khống chế noi?
“Cảm ơn đã tặng!”, Tô Minh giơ tay lên, dễ dàng nắm chặt Kim Ma Huyết Châu.
Cảnh tượng này đúng là kinh dị.
Tạm thời Tô Minh không trực tiếp nuốt trọn mà thu Kim Ma Huyết Châu vào trong kiếm tâm.
Không vội!
Đợi đến lúc giải quyết xong Lâm Qua thì nuốt trọn cũng được.
Tô Minh mong đợi rất nhiều ở Kim Ma Huyết Châu này.
Trước đó, Lâm Qua thể hiện ra thể lực và sức mạnh khủng khiếp thậm chí còn có thể trấn áp được Tô Minh. Chẳng phải là nhờ vào huyết mạch Kim Ma này sao? Không nói cũng biết huyết mạch này đáng sợ đến nỗi nào?
Đối với Tô Minh mà nói, hoàn toàn có thể dùng kho tàng huyết mạch để trấn áp huyết mạch Kim Ma, sau đó dung hòa nó vào trong máu thịt của mình. Điều này có thể nâng cao sức mạnh thuần túy trong cơ thế mình. Đây đúng là món quà lớn.
“Anh… Anh… Phụt…!”, Lâm Qua vừa kinh hãi vừa không cam tâm, lại đờ đẫn không dám tin, lại suy sụp. Sau mấy hơi thở hắn đột nhiên phun ra ngụm máu, khí tức toàn thân dường như giảm tột độ. Thậm chí trái tim võ đạo cũng sụp đổ.
“A… A… A…”, Lâm Qua thảm thiết gào lên.
“Không! Sao có thể thế được?”, sắc mặt Dư Mộc Dưỡng trắng bệch, toàn thân lạnh toát, không ngừng run rẩy, căn bản không thế chấp nhận.
Nếu như sớm biết kết quả như này thì có đánh chết ông ta cũng không dẫn Lâm Qua đến đây ‘giao lưu’.
Nhưng hiện giờ nói gì cũng đã muộn.
“Lâm Qua! Giết chết hắn đi!”, một giây sau Dư Mộc Dưỡng đột nhiên ngẩng đầu lên, hét lớn: “Con vẫn còn đỉnh u Minh mà!”
Trong giọng nói của Dư Mộc Dưỡng chứa đựng khí tức của sự thất bại. ồng ta hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt dữ tợn.
Lời nói vừa dứt thì rất nhiều người bên phía Hạp Tự bao gồm cả Cố Hoàng Sí đều nhìn về phía Dư Mộc Dưỡng với vẻ phẫn nộ. Họ đều cảm thấy Dư Mộc Dưỡng đang dùng cách khác để nhắc nhở và giúp đỡ đồ đệ của mình. Đây rõ ràng là ăn gian. Nhưng những người khác thì không nghĩ nhiều. Dù sao thì dáng vẻ của Lâm Qua như con chim chết bị Tô Minh đánh bầm dập. Bất luận có bảo bối hay binh khí gì thì đều không
thể đánh lại được?
Nhưng hàng trăm lãnh đạo và học viên phía Hạp Tự khi nghe thấy tiếng hét của Dư Mộc Dưỡng thì sắc mặt đều không ngừng biến đổi. Tất cả đều không dám tin.
Đỉnh u Minh?
Đỉnh u Minh của ông lão u Minh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.