Chương 1921
Tô Minh
03/01/2022
Hơn một triệu năm trước ông lão u Minh tu luyện tà công, thầm có ý đồ với học viện Ngạn Tự. Trong ba mươi năm ngắn ngủi ngầm giết hại hơn
120 học viên của học viện Ngạn Tự. Học viện vô cùng phẫn nộ, cuối cùng
Dư Mộc Dưỡng dẫn dắt hơn chục trưởng lão đích thân ra tay, phải trả giá
không hề nhỏ mới có thể tiêu diệt được ông lão u Minh.
Trận chiến lúc đó vô cùng thê thảm. Ngay cả Dư Mộc Dưỡng cũng bị thương, còn có mấy trưởng lão thì chết tại chỗ.
Ông lão u Minh quả thật là mạnh vô cùng, còn sở dĩ ông ta mạnh như vậy là vì ông ta có chí bảo bản mệnh- chính là đỉnh u Minh.
Đỉnh đó chính là… Là bán bộ dung khí.
Đúng vậy! Thiếu chút nữa là ở cấp bậc dung khí thật sự rồi.
Ông lão u Minh chỉ thiếu chút nữa là có được bảo vật dung khí rồi. Đúng là dọa người.
Mặc dù chưa trở thành dung khí thật sự nhưng đỉnh u Minh mạnh đến nỗi còn vượt xa các binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên đỉnh phong.
Trận chiến đó cuối cùng ông lão u Minh cũng bị giết chết, còn đỉnh u Minh cũng bị tổn thất nặng nề và được đưa về học viện.
Là viện trưởng nên Dư Mộc Dưỡng có quyền xử lý đỉnh u Minh.
Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc với các trưởng lão, đỉnh u Minh đã được đặt ở nơi phong tỏa sâu thẳm trong biển Kỷ Nguyên của học viện Kỷ Nguyên, mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời. Lý do rất đơn giản, vì đỉnh U Minh quá tà ác.
Đỉnh U Minh vốn là chí bảo bản mệnh của ông lão u Minh, ồng lão u Minh lại là người vô cùng tà ác, vì vậy ai cũng có thể hiểu được sự tà ác và sức mạnh của chiếc đỉnh đó.
Đỉnh u Minh có thể nuốt trọn oán khí, linh khí và huyết mạch, cướp đoạt của người khác để làm mạnh cho mình.
Ngoài ra đỉnh u Minh còn có thể ảnh hưởng đến thần hồn, khóa chặt tâm ý của người khác.
Dù sao thì nó cũng là chí bảo vô cùng tà ma.
Nhưng không thể phủ nhận là nó rất mạnh.
Hiện giờ nghe thấy viện trưởng Dư Mộc Dưỡng muốn Lâm Qua dùng đến đỉnh u Minh…
Chuyện này chẳng phải nói rằng, việc đỉnh u Minh bị khóa chặt dưới biển Kỷ Nguyên là chuyện nhảm nhí sao?
Viện trưởng đã lấy đỉnh u Minh làm của riêng mình rồi giao cho đồ đệ của mình?
Nhất thời, hơn trăm người bên phía Ngạn Tự đều có suy nghĩ khác.
Nhưng phần lớn đều thấy Dư Mộc Dưỡng quá độc ác.
Phải nói thế nào được nhỉ? Bởi vì đỉnh u Minh tà ác nhưng vẫn là bán bộ dung khí. Người bình thường không thế dùng được, Lâm Qua có thiên tài đến mức nào thì cũng không thể dùng được.
Nếu như cố dùng thì hậu quả sẽ phải trả giá thê thảm.
Có thể nói rằng, chỉ cần Lâm Qua cố dùng đến đỉnh u Minh thì thần hồn và tâm thái sẽ bị ý chí còn sót lại trong đỉnh u Minh của ông lão u Minh xâm chiếm, căn cơ võ đạo cũng bị hủy diệt và rơi vào nhập ma.
Nói một cách đơn giản thì lúc này Dư Mộc Dưỡng đã từ bỏ Lâm Qua rồi.
Ồng ta muốn Lâm Qua dùng cách quyết chiến để giết chết Tô Minh.
Quá độc ác!
Độc ác với người khác, độc ác với ngay cả người của mình.
Trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa viện trưởng Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, đâu chỉ là sư tôn? Dư Mộc Dưỡng gần như coi Lâm Qua như con nuôi của mình.
Nhưng lúc này…
“Ha ha… Ha ha… Đúng vậy! Mình còn đỉnh u Minh mà”, một giây sau, nụ cười của Lâm Qua càng lúc càng tuyệt vọng, cảm giác như sắp buông xuôi. Ngay cả sư tôn cũng từ bỏ mình, cũng không lưu luyến gì mình nữa. Một kẻ phế vật thất bại như mình, cuối cùng cũng bị lợi dụng.
Lâm Qua bất chất tất cả thiêu đốt huyết mạch của mình.
Huyết mạch huyết thần bắt đầu thiêu đốt.
Tiên nguyên cũng bắt đầu thiêu đốt.
Thọ nguyên cũng vậy.
Nhất thời, Lâm Qua như cải tử hoàn sinh, cuối cùng cũng thấy mình mạnh mẽ hơn.
Dưới sức thiêu đốt này, khí tức của hắn điên cuồng gào rú.
‘Đỉnh u Minh! Xuất!”
Tiếng rống đầy phẫn nộ!
Trận chiến lúc đó vô cùng thê thảm. Ngay cả Dư Mộc Dưỡng cũng bị thương, còn có mấy trưởng lão thì chết tại chỗ.
Ông lão u Minh quả thật là mạnh vô cùng, còn sở dĩ ông ta mạnh như vậy là vì ông ta có chí bảo bản mệnh- chính là đỉnh u Minh.
Đỉnh đó chính là… Là bán bộ dung khí.
Đúng vậy! Thiếu chút nữa là ở cấp bậc dung khí thật sự rồi.
Ông lão u Minh chỉ thiếu chút nữa là có được bảo vật dung khí rồi. Đúng là dọa người.
Mặc dù chưa trở thành dung khí thật sự nhưng đỉnh u Minh mạnh đến nỗi còn vượt xa các binh khí ở cấp bậc Thủy Nguyên đỉnh phong.
Trận chiến đó cuối cùng ông lão u Minh cũng bị giết chết, còn đỉnh u Minh cũng bị tổn thất nặng nề và được đưa về học viện.
Là viện trưởng nên Dư Mộc Dưỡng có quyền xử lý đỉnh u Minh.
Cuối cùng, sau một hồi bàn bạc với các trưởng lão, đỉnh u Minh đã được đặt ở nơi phong tỏa sâu thẳm trong biển Kỷ Nguyên của học viện Kỷ Nguyên, mãi mãi không được thấy ánh sáng mặt trời. Lý do rất đơn giản, vì đỉnh U Minh quá tà ác.
Đỉnh U Minh vốn là chí bảo bản mệnh của ông lão u Minh, ồng lão u Minh lại là người vô cùng tà ác, vì vậy ai cũng có thể hiểu được sự tà ác và sức mạnh của chiếc đỉnh đó.
Đỉnh u Minh có thể nuốt trọn oán khí, linh khí và huyết mạch, cướp đoạt của người khác để làm mạnh cho mình.
Ngoài ra đỉnh u Minh còn có thể ảnh hưởng đến thần hồn, khóa chặt tâm ý của người khác.
Dù sao thì nó cũng là chí bảo vô cùng tà ma.
Nhưng không thể phủ nhận là nó rất mạnh.
Hiện giờ nghe thấy viện trưởng Dư Mộc Dưỡng muốn Lâm Qua dùng đến đỉnh u Minh…
Chuyện này chẳng phải nói rằng, việc đỉnh u Minh bị khóa chặt dưới biển Kỷ Nguyên là chuyện nhảm nhí sao?
Viện trưởng đã lấy đỉnh u Minh làm của riêng mình rồi giao cho đồ đệ của mình?
Nhất thời, hơn trăm người bên phía Ngạn Tự đều có suy nghĩ khác.
Nhưng phần lớn đều thấy Dư Mộc Dưỡng quá độc ác.
Phải nói thế nào được nhỉ? Bởi vì đỉnh u Minh tà ác nhưng vẫn là bán bộ dung khí. Người bình thường không thế dùng được, Lâm Qua có thiên tài đến mức nào thì cũng không thể dùng được.
Nếu như cố dùng thì hậu quả sẽ phải trả giá thê thảm.
Có thể nói rằng, chỉ cần Lâm Qua cố dùng đến đỉnh u Minh thì thần hồn và tâm thái sẽ bị ý chí còn sót lại trong đỉnh u Minh của ông lão u Minh xâm chiếm, căn cơ võ đạo cũng bị hủy diệt và rơi vào nhập ma.
Nói một cách đơn giản thì lúc này Dư Mộc Dưỡng đã từ bỏ Lâm Qua rồi.
Ồng ta muốn Lâm Qua dùng cách quyết chiến để giết chết Tô Minh.
Quá độc ác!
Độc ác với người khác, độc ác với ngay cả người của mình.
Trong học viện Kỷ Nguyên Ngạn Tự, tất cả mọi người đều biết mối quan hệ giữa viện trưởng Dư Mộc Dưỡng và Lâm Qua, đâu chỉ là sư tôn? Dư Mộc Dưỡng gần như coi Lâm Qua như con nuôi của mình.
Nhưng lúc này…
“Ha ha… Ha ha… Đúng vậy! Mình còn đỉnh u Minh mà”, một giây sau, nụ cười của Lâm Qua càng lúc càng tuyệt vọng, cảm giác như sắp buông xuôi. Ngay cả sư tôn cũng từ bỏ mình, cũng không lưu luyến gì mình nữa. Một kẻ phế vật thất bại như mình, cuối cùng cũng bị lợi dụng.
Lâm Qua bất chất tất cả thiêu đốt huyết mạch của mình.
Huyết mạch huyết thần bắt đầu thiêu đốt.
Tiên nguyên cũng bắt đầu thiêu đốt.
Thọ nguyên cũng vậy.
Nhất thời, Lâm Qua như cải tử hoàn sinh, cuối cùng cũng thấy mình mạnh mẽ hơn.
Dưới sức thiêu đốt này, khí tức của hắn điên cuồng gào rú.
‘Đỉnh u Minh! Xuất!”
Tiếng rống đầy phẫn nộ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.