Chương 1932
Tô Minh
03/01/2022
Hơn một tỷ năm nay, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh
thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo, trước giờ cũng chưa từng có đủ khả năng khiến ba vị lão tổ đích thân đến.
Lão tổ Bành cửu đang muốn nói gì đó.
Nhưng còn chưa lên tiếng.
Đột nhiên.
Chợt âm thanh rung động kỳ lạ vang lên.
“Âm thanh gì vậy?”, Cố Hoàng Sí kinh ngạc lên tiếng.
“Hình như là… Là tổng thể không gian của đại bản doanh thứ ba đang rung động”, lão tổ Hoành Nhất do dự một lát lại nó, khi nói lại chỉ về phía Tô Minh.
Bốn người đều nhìn sang Tô Minh.
Ánh mắt vừa dừng trên người Tô Minh.
Có thể thấy rõ, cả người Tô Minh bỗng chốc như hoá thành một cái hố đen!
Một hố đen vô tận, không thấy đáy.
Một hố đen không thế nhìn thấu.
Hơn nữa, hình thái hố đen nuốt trọn kia lại giống như là kiếm tâm? Thấp thoáng hình dạng kiếm tâm.
Đương nhiên, chuyện… Những chuyện này đều không quan trọng, chuyện quan trọng chính là gần như chỉ trong chớp mắt, rõ ràng, khí tức kiếm đạo nồng nặc cứng rắn trong đại bản doanh thứ ba gần như hoá lỏng, tựa như…Tựa như đã bị hấp thụ không ít.
“Chuyện này… Lão phu cảm nhận nhầm rồi sao? Dường như đã bị cậu ta hấp thụ khoảng chừng một phần vạn rồi”. Lão tổ Bành cửu lưng khom xuống cũng đã đứng thẳng dậy, đôi mắt già nua cũng có hơi run rẩy.
“Lão phu cũng cảm nhận được rồi”. Lão tổ Hoành Nhất cũng lên tiếng như vậy, hơn nữa, còn nhìn sang lão tổ Khôn Thất bên cạnh, giống như đang nhìn xem lão tổ Khôn Thất có phải cũng cảm thấy giống vậy hay không, như đang chứng minh bản thân có phải gặp ảo giác hay không.
Lão tố Khôn Thất lại nặng nề gật
đầu.
Ông ta cũng cảm nhận được rồi.
“Không chỉ vậy! Không chỉ… Không chỉ là một phần vạn!”, Cố Hoàng Sí cũng cảm thấy da đầu tê rần, sắc mặt cũng đỏ bừng: “Năm phần vạn rồi!”
Thật kinh khủng!
Chỉ mới bao lâu chứ?
Đã hấp thụ được năm phần vạn rồi?
Năm phần vạn là khái niệm gì chứ? Hơn một tỷ năm trước đây, đã từng có hơn hàng ngàn kiếm đạo yêu nghiệt của Hạp Tự đến đây, cộng lại cũng chưa hấp thụ được năm phần vạn của đại bản doanh thứ ba này.
Mà Tô Minh chỉ trong vài nhịp thở… Đã hấp thụ rồi.
Hơn nữa, thoạt nhìn dường như Tô Minh chỉ là mới khai vị mà thôi.
ừ, dường như vẫn chưa chính thức bắt đầu nữa.
Vẻ mặt Cố Hoàng Sí nhăn nhó.
Nhìn Tô Minh chằm chằm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh đã biến hoá thành một hố đen, trong đầu ngập tràn cảm giác hoang đường cực điếm, thật sự ngỡ ngàng.
Nếu như nói, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo thôn phệ như một con muỗi hút máu thì Tô Minh lúc này hoàn toàn như một con cá Côn khổng Tô che cả trời, đang hút nhiều vào miệng lớn.
Loại khác biệt đó, chẳng khác gì những cây nến khác nhau sao?
“Sao cậu ta làm được?”. Lão tổ Khôn Thất không nhịn được bèn hỏi, nhìn Hoàng Cố Sí, Hoàng Cố Sí dù sao cũng là sư tôn của Tô Minh, theo lão tổ Khôn Thất nghĩ thì ít nhiều Cố Hoàng Sí cũng phải biết chút ít chứ?
Lão tổ Bành cửu đang muốn nói gì đó.
Nhưng còn chưa lên tiếng.
Đột nhiên.
Chợt âm thanh rung động kỳ lạ vang lên.
“Âm thanh gì vậy?”, Cố Hoàng Sí kinh ngạc lên tiếng.
“Hình như là… Là tổng thể không gian của đại bản doanh thứ ba đang rung động”, lão tổ Hoành Nhất do dự một lát lại nó, khi nói lại chỉ về phía Tô Minh.
Bốn người đều nhìn sang Tô Minh.
Ánh mắt vừa dừng trên người Tô Minh.
Có thể thấy rõ, cả người Tô Minh bỗng chốc như hoá thành một cái hố đen!
Một hố đen vô tận, không thấy đáy.
Một hố đen không thế nhìn thấu.
Hơn nữa, hình thái hố đen nuốt trọn kia lại giống như là kiếm tâm? Thấp thoáng hình dạng kiếm tâm.
Đương nhiên, chuyện… Những chuyện này đều không quan trọng, chuyện quan trọng chính là gần như chỉ trong chớp mắt, rõ ràng, khí tức kiếm đạo nồng nặc cứng rắn trong đại bản doanh thứ ba gần như hoá lỏng, tựa như…Tựa như đã bị hấp thụ không ít.
“Chuyện này… Lão phu cảm nhận nhầm rồi sao? Dường như đã bị cậu ta hấp thụ khoảng chừng một phần vạn rồi”. Lão tổ Bành cửu lưng khom xuống cũng đã đứng thẳng dậy, đôi mắt già nua cũng có hơi run rẩy.
“Lão phu cũng cảm nhận được rồi”. Lão tổ Hoành Nhất cũng lên tiếng như vậy, hơn nữa, còn nhìn sang lão tổ Khôn Thất bên cạnh, giống như đang nhìn xem lão tổ Khôn Thất có phải cũng cảm thấy giống vậy hay không, như đang chứng minh bản thân có phải gặp ảo giác hay không.
Lão tố Khôn Thất lại nặng nề gật
đầu.
Ông ta cũng cảm nhận được rồi.
“Không chỉ vậy! Không chỉ… Không chỉ là một phần vạn!”, Cố Hoàng Sí cũng cảm thấy da đầu tê rần, sắc mặt cũng đỏ bừng: “Năm phần vạn rồi!”
Thật kinh khủng!
Chỉ mới bao lâu chứ?
Đã hấp thụ được năm phần vạn rồi?
Năm phần vạn là khái niệm gì chứ? Hơn một tỷ năm trước đây, đã từng có hơn hàng ngàn kiếm đạo yêu nghiệt của Hạp Tự đến đây, cộng lại cũng chưa hấp thụ được năm phần vạn của đại bản doanh thứ ba này.
Mà Tô Minh chỉ trong vài nhịp thở… Đã hấp thụ rồi.
Hơn nữa, thoạt nhìn dường như Tô Minh chỉ là mới khai vị mà thôi.
ừ, dường như vẫn chưa chính thức bắt đầu nữa.
Vẻ mặt Cố Hoàng Sí nhăn nhó.
Nhìn Tô Minh chằm chằm, nhìn chằm chằm vào Tô Minh đã biến hoá thành một hố đen, trong đầu ngập tràn cảm giác hoang đường cực điếm, thật sự ngỡ ngàng.
Nếu như nói, những thiên tài khác từng đến đại bản doanh thứ ba hấp thụ khí tức kiếm đạo thôn phệ như một con muỗi hút máu thì Tô Minh lúc này hoàn toàn như một con cá Côn khổng Tô che cả trời, đang hút nhiều vào miệng lớn.
Loại khác biệt đó, chẳng khác gì những cây nến khác nhau sao?
“Sao cậu ta làm được?”. Lão tổ Khôn Thất không nhịn được bèn hỏi, nhìn Hoàng Cố Sí, Hoàng Cố Sí dù sao cũng là sư tôn của Tô Minh, theo lão tổ Khôn Thất nghĩ thì ít nhiều Cố Hoàng Sí cũng phải biết chút ít chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.