Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 1933

Tô Minh

03/01/2022

Điều khủng khiếp, điên cuồng nhất là, trong lúc lão tổ Khôn Thất chỉ hỏi một câu này, cũng chỉ có mấy giây thôi là đã lên đến ba mươi phần vạn rồi.

Điên rồi!

Thật sự muốn điên rồi!

Không những có thể tiếp tục hấp thụ mà tốc độ và phạm vi hấp thụ còn tăng lên nhanh chóng, tăng mạnh theo cấp độ luỹ thừa.

“Tôi cũng không biết”, Cố Hoàng Sí cũng ngơ ngác kinh ngạc, mặc dù trên danh nghĩa ông là sư tôn, nhưng đối với Tô Minh, dường như… Dường như…

Hoàn toàn không hiểu biết gì cả!

ông ấy nghĩ rằng Tô Minh đang ở trên đỉnh núi, thì kết quả Tô Minh đã đứng trên vòm trời rồi.

Thân làm sư tôn như ông cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Một trăm phần vạn rồi”.

Cũng chính là một phần trăm rồi!

Thậm chí, ba vị lão tổ và cả Cố Hoàng Sí đều cảm nhận rõ được độ đậm đặc của khí tức kiếm đạo trong đại doanh bản thứ ba đã giảm xuống một chút.

Giống như một người đang khát uống nước ở bên bờ biển, sau đó không cẩn thận, mực nước biển cũng giảm xuống một ít. Chuyện… Chuyện này, mẹ nó… Thực sự đang đùa giỡn sao? Nhưng thực tế chính là như vậy.



Tô Minh không biết được mấy người Cố Hoàng Sí rốt cuộc đã sụp đổ, chấn động đến nhường nào.

Cũng không biết tốc độ và mức độ anh hấp thụ khí tức kiếm đạo kinh khủng đến nhường nào.

Cả người anh hoàn toàn đắm chìm, đắm vào trong cảm giác thỏa mãn tràn trề.

Đương nhiên thoả mãn, kiếm tâm đang điên cuồng hấp thụ khí tức kiếm đạo, còn có kho tàng huyết mạch trợ giúp, mở thêm tính năng mạnh mẽ, anh hấp thụ mà không e ngại gì, thậm chí tạp chất trong khí tức kiếm đạo kia ngay khi vừa vào trong kiếm tâm, gần như đã bị loại trừ hoàn toàn.

Kho tàng huyết mạch phối hợp với kiếm tâm, quả thực rất trôi chảy.

Một mặt khí tức kiếm đạo tinh chất tuyệt đối đang hỗ trợ Tô Minh tăng tốc, trong chớp mắt càng lĩnh ngộ hàm ý của kiếm đạo nhiều hơn, gia tăng kiếm nguyên.

Một mặt, cũng đang cường hoá độ mạnh của kiếm tâm, vốn dĩ, kiếm tâm đã rất rất rất mạnh rồi, bây giờ thì lại càng mạnh hơn nữa, mạnh không có điểm dừng.

Sau một nén hương.

“Chết tiệt!”. Cuối cùng Cố Hoàng Sí cũng buột miệng mắng một câu, bởi vì cả gương mặt đang run rẩy lúc này cũng không ngừng được, run rẩy đến chết lặng.

Ba vị lão tổ, cũng đều ngây người.

“Một phần ba rồi, tên… Tên… Tên nhóc này đã hấp thụ một phần khí tức kiếm đạo của cả đại bản doanh thứ ba này rồi .



Chuyện này không chỉ là nói quá. Mà là có mơ cũng không mơ nổi. Điên cuồng cũng có giới hạn thôi

chứ!

Dù thế nào thì Cố Hoàng Sí cũng không nghĩ ra được. Tô Minh là người mà! Là người! Cho dù là kiếm đạo cực hạn cũng không thể hấp thụ được kiếm khí kiếm đạo đến mức này chứ! Bên trong đại bản doanh thứ ba là khí tức kiếm đạo do kiếm tu không biết bao nhiêu thế hệ của cả Hạp Tự tu luyện

ngưng tụ trong suốt một thời đại một tỷ năm, số lượng được chắc chắn còn kinh khủng hơn cả thiên hà.

“Viện trưởng, ông… Đóng góp to lớn nhất của ông cho Hạp Tự, chính là nhận một đệ tử như vậy”, Khôn Thất hít sâu một hơi, nói.

“Viện trưởng, lão phu chân thành nói với ông, từ hôm nay trở đi, ông có thế chết, chúng ta có thể chết, tất cả học sinh khác của Hạp Tự chúng ta và cả tầng lớp cao đều có thể chết, chỉ duy tên nhóc này, nhất định phải sống thật tốt! Một mình cậu ta so với tất cả mọi người trong Hạp Tự chúng ta, không, là cả tất cả mọi người của Hạp Tự trong cả năm sáu trăm triệu năm cộng lại cũng không quan trọng bằng!”, giọng nói Bành cửu có chút điên cuồng.

“Mẹ kiếp! Viện trưởng! Nghe ông nói thì chủ nhân của nền văn minh Nam Khải bắt nạt Tô Minh sao? Lần này tôi đến nền văn minh Nam Khải là để tiêu diệt nó đây”, lão tổ Hoành Nhất nói thẳng ra mục đích của mình, xoay người rời đi.

“Lão tổ Hoành Nhất! ông đừng kích động!”, Cố Hoàng Sí đờ đẫn nói: “Với thực lực hiện giờ của Tô Minh, bản thân cậu ấy cũng có thể diệt được nền văn minh Nam Khải rồi. Thù thì phải để tự bản thân mình báo mới vui”.

“Đúng đúng…”, lão tổ Hoành Nhất gật đầu, cảm thấy có chút điên dại, thậm chí còn cười khanh khách.

“Không phải nói là còn mấy ngày nữa chúng ta sẽ cùng Tô Minh đến nền

văn minh Nam Khải sao? Tri kỷ của Tô Minh bị hại, bị ép gả cho đạo tử Đạo Hằng Tông? Đạo Hằng Tông cũng phải chết!”, lão tổ Bành cửu đột nhiên nói, toàn thân đều là sát ý. Lão tổ Bành cửu vốn là người rất có văn hóa nhưng lúc này lại nói tục, thậm chí đám Cố Hoàng Sí có thế nhìn ra tia máu trong đôi mắt già nua của lão tổ Bành cửu.

“Khụ khụ…”, Cố Hoàng Sí cạn lời, dường như ba lão tổ này kích động quá rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook