Chương 1942
Tô Minh
03/01/2022
Chẳng mấy chốc.
Đám người Đạo Hằng tông đã đến tầng chính của sân võ đạo.
“Chỉ Tinh, con và đạo tử ngồi chung bàn đi, ngoan ngoãn và hiểu chuyện một chút, nếu không đừng trách mẹ bảo người đến nhà họ Tô – Chiến Uyên ở thế giới Tiểu Thiên, giết Tô Minh và toàn bộ người nhà cậu ta”.
Trần Chỉ Tình khẽ run, nhìn Nam Phượng Vân nói: “Đúng là ghê tởm, ngoài uy hiếp tôi, bà còn làm gì nữa? Chuyện mà Trần Chỉ Tinh tôi cảm thấy buồn nôn nhất đời này là trở thành con gái của bà, tôi ước gì bà chết đi”.
“Câm miệng!”, Nam Phượng Vân lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Chỉ Tinh, bà ta kéo Trần Chỉ Tình đi thẳng về phía bàn chính.
Đến cạnh bàn, đám người Bùi Kình đã ngồi vào chỗ.
Nam Phượng Vân muốn cho Trần Chỉ Tinh ngồi cạnh Bùi Kình.
Trần Chỉ Tình chẳng hề muốn chút
nào.
Đứng cạnh bàn nhưng không muốn ngồi vào chỗ.
Bầu không khí khá căng thẳng.
“Chỉ Tinh, con tưởng mẹ đang dọa con sao? Con muốn Tô Minh chết không chỗ chôn à?”, Nam Phượng Vân nắm chặt cổ tay Trần Chỉ Tinh muốn ép Trần Chỉ Tinh ngồi xuống cạnh Bùi Kình, nhưng dù có kéo thế nào cô cũng không nhúc nhích. Trần Chỉ Tinh đã dùng đến Tiên Nguyên, liều mạng, vô cùng kiên quyết, Nam Phượng Vân sốt ruột, lẽ nào việc sắp thành lại hỏng?
“Tôi nghĩ bà đang dọa tôi đấy, với những gì tôi hiểu về bà thì mấy ngày nay tôi càng không nghe lời bà thì bà sẽ càng lấy hành động ra đe dọa tôi để khiến tôi càng nghe lời bà, mà không chỉ là đe dọa bằng miệng, thế nên bây giờ tôi hơi nghi ngờ có phải bà không thế giết được anh Tô và người thân của anh Tô không”, Trần Chỉ Tinh nhìn vào mắt Nam Phượng Vân, lạnh lùng nói.
Tiếp đó Trần Chí Tinh khẽ cười.
Vì cô đã nhìn ra rồi.
Vừa rồi cô vẫn không chắc chắn, chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc nói mấy lời đó, rõ ràng trong mắt Nam Phượng Vân hiện lên vẻ dao động.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
“Con tiện nhân này, mày khiêu khích tao?”, Nam Phượng Vân nổi giận.
“Người mẹ thân mến à, bà thật là đê tiện, luôn nói dối gạt người sao? Trần Chỉ Tinh tôi thậm chí còn đang nghi ngờ mình có phải là con gái bà không, có phải đây cũng là một lời nói dối lừa bịp không, còn nữa Khánh Di ở đâu rồi? Thu Thủy đang ở đâu?”, Trần Chỉ Tình nói tiếp.
“Mày…”, Nam Phượng Vân tức giận muốn bùng nổ. Bà ta hoàn toàn không ngờ vào thời điểm quan trọng thế này mà Trần Chỉ Tinh bỗng làm loạn.
Phóng lao rồi khó mà không theo lao.
Lẽ nào giờ lại ra tay đánh nó?
Không thể được, ngộ nhỡ như thế thật thì uy nghiêm của bà ta sẽ nát bét mất.
Mặt khác bà ta cũng không dám xằng bậy trước mặt Bùi Kình.
“Cô Trần không thích đạo tử tôi sao!”, đúng lúc này như cảm nhận được Nam Phượng Vân đang khó xử, Bùi Kình đã ngồi vào chỗ bưng ly rượu lên rồi lắc rượu trong ly, khóe môi cong lên, hơi ngẩng đều nhìn Trần Chỉ Đình đang náo loạn với Nam Phượng Vân ở một bên: “Nếu cô Trần không muốn ngồi đây cũng không sao, hay là uống một ly với tôi, thế nào?”
Nam Phượng Vân cảm kích nhìn Bùi Kình.
Đạo tử đã giải vây cho mình.
“Chỉ Tinh, đừng có mà không biết tốt xấu nữa”, giọng Nam Phượng Vân đã lạnh đến cực điểm, mang theo ý đe dọa, thậm chí là có sát khí trong đó.
“Không thế nào cả, tôi không muốn uống rượu, càng không muốn uống với anh”, thế nhưng Trần Chỉ Tình không hề sợ hãi nói. Cô vừa dứt lời, bầu không khí của cả sân võ đạo bỗng chốc trở nên lúng túng, Nam Phượng Vân cũng khiếp sợ đến độ cả người cứng đờ, bà ta đã đánh giá thấp sự bạo gan của Trần Chỉ Tinh, quả là kiên quyết đến cực điểm, không hề sợ chết.
Thậm chí Nam Phượng Vân vô thức nghĩ đến Trần Chỉ Tình đang cố ý muốn kéo cả nền văn minh Nam Khải và mình chôn cùng.
Trần Chỉ Tình trêu tức Bùi Kình như thế.
Bùi Kình nổi tiếng là tàn bạo.
Đám người Đạo Hằng tông đã đến tầng chính của sân võ đạo.
“Chỉ Tinh, con và đạo tử ngồi chung bàn đi, ngoan ngoãn và hiểu chuyện một chút, nếu không đừng trách mẹ bảo người đến nhà họ Tô – Chiến Uyên ở thế giới Tiểu Thiên, giết Tô Minh và toàn bộ người nhà cậu ta”.
Trần Chỉ Tình khẽ run, nhìn Nam Phượng Vân nói: “Đúng là ghê tởm, ngoài uy hiếp tôi, bà còn làm gì nữa? Chuyện mà Trần Chỉ Tinh tôi cảm thấy buồn nôn nhất đời này là trở thành con gái của bà, tôi ước gì bà chết đi”.
“Câm miệng!”, Nam Phượng Vân lạnh lùng trợn mắt nhìn Trần Chỉ Tinh, bà ta kéo Trần Chỉ Tình đi thẳng về phía bàn chính.
Đến cạnh bàn, đám người Bùi Kình đã ngồi vào chỗ.
Nam Phượng Vân muốn cho Trần Chỉ Tinh ngồi cạnh Bùi Kình.
Trần Chỉ Tình chẳng hề muốn chút
nào.
Đứng cạnh bàn nhưng không muốn ngồi vào chỗ.
Bầu không khí khá căng thẳng.
“Chỉ Tinh, con tưởng mẹ đang dọa con sao? Con muốn Tô Minh chết không chỗ chôn à?”, Nam Phượng Vân nắm chặt cổ tay Trần Chỉ Tinh muốn ép Trần Chỉ Tinh ngồi xuống cạnh Bùi Kình, nhưng dù có kéo thế nào cô cũng không nhúc nhích. Trần Chỉ Tinh đã dùng đến Tiên Nguyên, liều mạng, vô cùng kiên quyết, Nam Phượng Vân sốt ruột, lẽ nào việc sắp thành lại hỏng?
“Tôi nghĩ bà đang dọa tôi đấy, với những gì tôi hiểu về bà thì mấy ngày nay tôi càng không nghe lời bà thì bà sẽ càng lấy hành động ra đe dọa tôi để khiến tôi càng nghe lời bà, mà không chỉ là đe dọa bằng miệng, thế nên bây giờ tôi hơi nghi ngờ có phải bà không thế giết được anh Tô và người thân của anh Tô không”, Trần Chỉ Tinh nhìn vào mắt Nam Phượng Vân, lạnh lùng nói.
Tiếp đó Trần Chí Tinh khẽ cười.
Vì cô đã nhìn ra rồi.
Vừa rồi cô vẫn không chắc chắn, chỉ là phỏng đoán, nhưng lúc nói mấy lời đó, rõ ràng trong mắt Nam Phượng Vân hiện lên vẻ dao động.
Quả nhiên cô đoán đúng rồi.
“Con tiện nhân này, mày khiêu khích tao?”, Nam Phượng Vân nổi giận.
“Người mẹ thân mến à, bà thật là đê tiện, luôn nói dối gạt người sao? Trần Chỉ Tinh tôi thậm chí còn đang nghi ngờ mình có phải là con gái bà không, có phải đây cũng là một lời nói dối lừa bịp không, còn nữa Khánh Di ở đâu rồi? Thu Thủy đang ở đâu?”, Trần Chỉ Tình nói tiếp.
“Mày…”, Nam Phượng Vân tức giận muốn bùng nổ. Bà ta hoàn toàn không ngờ vào thời điểm quan trọng thế này mà Trần Chỉ Tinh bỗng làm loạn.
Phóng lao rồi khó mà không theo lao.
Lẽ nào giờ lại ra tay đánh nó?
Không thể được, ngộ nhỡ như thế thật thì uy nghiêm của bà ta sẽ nát bét mất.
Mặt khác bà ta cũng không dám xằng bậy trước mặt Bùi Kình.
“Cô Trần không thích đạo tử tôi sao!”, đúng lúc này như cảm nhận được Nam Phượng Vân đang khó xử, Bùi Kình đã ngồi vào chỗ bưng ly rượu lên rồi lắc rượu trong ly, khóe môi cong lên, hơi ngẩng đều nhìn Trần Chỉ Đình đang náo loạn với Nam Phượng Vân ở một bên: “Nếu cô Trần không muốn ngồi đây cũng không sao, hay là uống một ly với tôi, thế nào?”
Nam Phượng Vân cảm kích nhìn Bùi Kình.
Đạo tử đã giải vây cho mình.
“Chỉ Tinh, đừng có mà không biết tốt xấu nữa”, giọng Nam Phượng Vân đã lạnh đến cực điểm, mang theo ý đe dọa, thậm chí là có sát khí trong đó.
“Không thế nào cả, tôi không muốn uống rượu, càng không muốn uống với anh”, thế nhưng Trần Chỉ Tình không hề sợ hãi nói. Cô vừa dứt lời, bầu không khí của cả sân võ đạo bỗng chốc trở nên lúng túng, Nam Phượng Vân cũng khiếp sợ đến độ cả người cứng đờ, bà ta đã đánh giá thấp sự bạo gan của Trần Chỉ Tinh, quả là kiên quyết đến cực điểm, không hề sợ chết.
Thậm chí Nam Phượng Vân vô thức nghĩ đến Trần Chỉ Tình đang cố ý muốn kéo cả nền văn minh Nam Khải và mình chôn cùng.
Trần Chỉ Tình trêu tức Bùi Kình như thế.
Bùi Kình nổi tiếng là tàn bạo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.