Chương 1941
Tô Minh
03/01/2022
Cùng lúc đó.
Đột nhiên.
Một vật thế cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Tiếp đó ánh sáng vàng tùy ý chiếu lên bầu trời, từng loạt thang trời nhanh chóng bao phủ cả bầu trời bắt đầu từ boong tàu chiến con thoi đó kéo dài đến sân võ đạo của phủ thành chủ.
“Cung nghênh Đạo Hằng tông!”,
Nam Phượng Vân lớn tiếng nói.
Ngay lập tức.
Hàng trăm ngàn người trên sân võ đạo đồng loạt hô, có cung kính, có mong đợi, có say mê…
Trần Chỉ Tình không hô, chỉ khổ tâm im lặng, đáy lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, hơi thất thần: “Anh Tô, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh”.
Ngay sau đó.
Trong từng ánh mắt đầy kinh ngạc, kính cẩn, hai mươi người xuất hiện trên boong tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông, nam nữ già trẻ đều có, đi đầu vẫn là một thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng và một ông lão đầu trọc.
“Chỉ Tinh, nhìn thấy chưa? Đó chính là đạo tử của Đạo Hằng tông!”, giọng Nam Phượng Vân tràn đầy sự điên cuồng, tôn kính và kinh ngạc, đè thấp giọng nói.
Đạo tử Đạo Hằng tông mà bà ta nói chính là thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Chỉ Tinh không có cảm xúc gì, chỉ có lạnh lùng và thờ ơ, chỉ có sự im lặng đau thương.
“Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát khi chưa đầy mười triệu tuổi, còn là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu, con có thế tượng tưởng được không?”, Nam Phượng Vân lại nói, bà ta càng cảm thấy mình ép buộc con gái gả cho đạo tử Đạo Tông là quyết định vừa thông minh vừa chính xác nhất. Con gái của Nam Phượng Vân nên gả cho cường giả siêu cấp như thế, yêu quái tuyệt thế. Còn về những tên hung dữ của đạo tử Đạo Hằng có lẽ đều là lời đồn? Huống gì Đạo
Hằng tông đã đồng ý chỉ cần kết thông gia thì sẽ giúp nền văn minh Nam Khải trở thành nền văn minh cấp bốn.
“Quả nhiên Đạo Hằng tông rất lớn mạnh!”. Ngoài đạo tử Đạo Hằng ra, Nam Phượng Vân cũng càng kinh ngạc và cung kính hơn khi cảm nhận những người khác của Đạo Hằng tông, hai mươi người đến này thấp nhất cũng là cảnh giới Tổ Tiên tầng tám, tầng chín, nhất là ông lão đầu trọc bên cạnh đạo tử Đạo Hằng, đỉnh cao cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, đúng là mạnh đến mức không thể tin được.
Nền văn minh cấp bốn quả là nền văn minh cấp bốn.
Mạnh hơn nền văn minh cấp ba không biết bao nhiêu lần.
“Tôi tên là Bùi Kình, là đạo tử đương nhiệm của Đạo Hằng tông”, ngay sau đó đạo tử Đạo Hằng tông đó lạnh nhạt, không cảm xúc mà giới thiệu, nhưng chính vẻ tùy ý thờ ơ, không cảm xúc đó khiến người khác không khỏi sinh ra sự kính cẩn sợ hãi, đây chính là đạo tử của nền văn minh cấp bốn đấy. Bẩm sinh đã cao quý, trời sinh đã ở trên cao, không ai cảm thấy sự kiêu ngạo của Bùi Kình khiến mọi người ghét, vì Bùi Kình xứng đáng như thế.
Tiếp đó, Bùi Kình lướt nhìn bên dưới, mắt nhìn đến Trần Chỉ Tinh bên cạnh Nam Phượng Vân, ánh mắt sâu hõm, bỗng chốc hiện vẻ tham lam thèm khát, kinh ngạc và dục vọng không hề che giấu. Dung nhan của Trần Chỉ Tinh quá xuất sắc, nghiêng nước nghiêng thành, hắn rất thích, nhất là vẻ lạnh nhạt, thờ ơ
và ghét bỏ mọi thứ của Trần Chỉ Tinh, thật khiến người ta có ý muốn chinh phục.
“Cô là Trần Chỉ Tinh?”, Bùi Kình nói: “Tôi rất hài lòng”.
ừm, hắn rất vừa ý với người vợ chưa cưới này.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng, vẫn lạnh như băng.
“Chỉ Tinh, còn không cảm ơn lời khen của đạo tử đi, ngây ra đó làm gì?”, Nam Phượng Vân quở trách, đáy lòng lại thầm vui mừng, Bùi Kình thích Chỉ Tinh là được, ổn rồi, mọi chuyện đều ổn cả.
Trần Chỉ Tình vẫn im lặng không nói.
Sự kháng cự trong thầm lặng.
“Chỉ Tinh, con…”, Nam Phượng Vân tức giận, nếu thái độ này của Trần Chỉ Tinh chọc tức Bùi Kình thì mọi chuyện đều hỏng, nghe đồn Bùi Kình khá thô bạo, khát máu, không chọc vào nổi.
“Không sao, cô Trần rất cá tính, tôi rất thích!”, không ngờ Bùi Kình lại không hề trách tội, ngược lại sự ngang ngược và vừa lòng trong mắt hắn càng thêm rõ hơn. Nói rồi Bùi Kình bước xuống cầu thang đi đến sân võ đạo, những người khác của Đạo Hằng tông cũng đi theo bên cạnh và phía sau Bùi Kình.
Đột nhiên.
Một vật thế cực lớn xuất hiện trên bầu trời.
Tiếp đó ánh sáng vàng tùy ý chiếu lên bầu trời, từng loạt thang trời nhanh chóng bao phủ cả bầu trời bắt đầu từ boong tàu chiến con thoi đó kéo dài đến sân võ đạo của phủ thành chủ.
“Cung nghênh Đạo Hằng tông!”,
Nam Phượng Vân lớn tiếng nói.
Ngay lập tức.
Hàng trăm ngàn người trên sân võ đạo đồng loạt hô, có cung kính, có mong đợi, có say mê…
Trần Chỉ Tình không hô, chỉ khổ tâm im lặng, đáy lòng cảm thấy cực kỳ uất ức, hơi thất thần: “Anh Tô, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh”.
Ngay sau đó.
Trong từng ánh mắt đầy kinh ngạc, kính cẩn, hai mươi người xuất hiện trên boong tàu chiến con thoi của Đạo Hằng tông, nam nữ già trẻ đều có, đi đầu vẫn là một thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng và một ông lão đầu trọc.
“Chỉ Tinh, nhìn thấy chưa? Đó chính là đạo tử của Đạo Hằng tông!”, giọng Nam Phượng Vân tràn đầy sự điên cuồng, tôn kính và kinh ngạc, đè thấp giọng nói.
Đạo tử Đạo Hằng tông mà bà ta nói chính là thanh niên có tướng mạo khá thô kệch, hơi thở hung bạo, có một con dao màu máu sau lưng.
Gương mặt xinh đẹp của Trần Chỉ Tinh không có cảm xúc gì, chỉ có lạnh lùng và thờ ơ, chỉ có sự im lặng đau thương.
“Cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát khi chưa đầy mười triệu tuổi, còn là cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát tầng sáu, con có thế tượng tưởng được không?”, Nam Phượng Vân lại nói, bà ta càng cảm thấy mình ép buộc con gái gả cho đạo tử Đạo Tông là quyết định vừa thông minh vừa chính xác nhất. Con gái của Nam Phượng Vân nên gả cho cường giả siêu cấp như thế, yêu quái tuyệt thế. Còn về những tên hung dữ của đạo tử Đạo Hằng có lẽ đều là lời đồn? Huống gì Đạo
Hằng tông đã đồng ý chỉ cần kết thông gia thì sẽ giúp nền văn minh Nam Khải trở thành nền văn minh cấp bốn.
“Quả nhiên Đạo Hằng tông rất lớn mạnh!”. Ngoài đạo tử Đạo Hằng ra, Nam Phượng Vân cũng càng kinh ngạc và cung kính hơn khi cảm nhận những người khác của Đạo Hằng tông, hai mươi người đến này thấp nhất cũng là cảnh giới Tổ Tiên tầng tám, tầng chín, nhất là ông lão đầu trọc bên cạnh đạo tử Đạo Hằng, đỉnh cao cảnh giới Thập Phương Siêu Thoát, đúng là mạnh đến mức không thể tin được.
Nền văn minh cấp bốn quả là nền văn minh cấp bốn.
Mạnh hơn nền văn minh cấp ba không biết bao nhiêu lần.
“Tôi tên là Bùi Kình, là đạo tử đương nhiệm của Đạo Hằng tông”, ngay sau đó đạo tử Đạo Hằng tông đó lạnh nhạt, không cảm xúc mà giới thiệu, nhưng chính vẻ tùy ý thờ ơ, không cảm xúc đó khiến người khác không khỏi sinh ra sự kính cẩn sợ hãi, đây chính là đạo tử của nền văn minh cấp bốn đấy. Bẩm sinh đã cao quý, trời sinh đã ở trên cao, không ai cảm thấy sự kiêu ngạo của Bùi Kình khiến mọi người ghét, vì Bùi Kình xứng đáng như thế.
Tiếp đó, Bùi Kình lướt nhìn bên dưới, mắt nhìn đến Trần Chỉ Tinh bên cạnh Nam Phượng Vân, ánh mắt sâu hõm, bỗng chốc hiện vẻ tham lam thèm khát, kinh ngạc và dục vọng không hề che giấu. Dung nhan của Trần Chỉ Tinh quá xuất sắc, nghiêng nước nghiêng thành, hắn rất thích, nhất là vẻ lạnh nhạt, thờ ơ
và ghét bỏ mọi thứ của Trần Chỉ Tinh, thật khiến người ta có ý muốn chinh phục.
“Cô là Trần Chỉ Tinh?”, Bùi Kình nói: “Tôi rất hài lòng”.
ừm, hắn rất vừa ý với người vợ chưa cưới này.
Trần Chỉ Tình không lên tiếng, vẫn lạnh như băng.
“Chỉ Tinh, còn không cảm ơn lời khen của đạo tử đi, ngây ra đó làm gì?”, Nam Phượng Vân quở trách, đáy lòng lại thầm vui mừng, Bùi Kình thích Chỉ Tinh là được, ổn rồi, mọi chuyện đều ổn cả.
Trần Chỉ Tình vẫn im lặng không nói.
Sự kháng cự trong thầm lặng.
“Chỉ Tinh, con…”, Nam Phượng Vân tức giận, nếu thái độ này của Trần Chỉ Tinh chọc tức Bùi Kình thì mọi chuyện đều hỏng, nghe đồn Bùi Kình khá thô bạo, khát máu, không chọc vào nổi.
“Không sao, cô Trần rất cá tính, tôi rất thích!”, không ngờ Bùi Kình lại không hề trách tội, ngược lại sự ngang ngược và vừa lòng trong mắt hắn càng thêm rõ hơn. Nói rồi Bùi Kình bước xuống cầu thang đi đến sân võ đạo, những người khác của Đạo Hằng tông cũng đi theo bên cạnh và phía sau Bùi Kình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.