Chương 2022
Tô Minh
13/01/2022
Tuy rằng Trì Thương Tuyết không cố ý lớn tiếng nhưng anh vẫn nghe rõ
được sự ngượng ngùng và hồi hộp ẩn chứa trong giọng nói của cô ta.
Điều kì lạ ở đây là khí chất trên người Trì Thương Tuyết bồng nhiên trở nên yếu đuối, hơn nữa còn không phải là do cô ta giả vờ.
Tô Minh nào biết rằng, lúc trước, khi còn ở thành Ly Đỉnh, trong lúc cô ta vò cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng phẫn nộ, anh giống như thần
tiên hạ phàm, vô cùng bao che khuyết điểm, cứu lấy cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã rơi vào tay anh rồi.
Có đôi khi, rơi vào lưới tình rất đơn giản.
Đương nhiên, Tò Minh cũng thật sự xuất sắc, không ai sánh bằng, gần mười nghìn năm trước, anh đã dùng thiên phú võ đạo xuất sắc và thực lực tối thượng mà để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, nhưng lần cá cược này đã thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ trong tiềm thức.
“Đi, anh đưa em về cùng”, Tò Minh nâng tay lên, xoa đầu Trì Thương Tuyết, nếu không bàn đến những thứ khác thì chỉ riêng khuôn mặt của cò nhóc này cũng đã là tuyệt đẹp, hơn nữa lão Trang đã đích thân khẩn cầu anh, anh không thế từ chối được, về phần tình cảm của anh đối với cô ta, anh cũng có thể từ từ bồi dưỡng.
“Cảm ơn anh, Tô Minh, không… là cảm ơn anh, chồng… chồng… chồng của em”, dường như Trì Thương Tuyết đã cô’ gắng lấy hết dũng khí để nói ra chữ “chồng”, nói xong cô ta giống như mất hết sức lực toàn thân, nếu không vịn lấy cánh tay
của Tô Minh thì cô ta đã ngã xuống rồi.
Cô ta rất thẹn thùng.
“Tuyết Nhi, em…”, Tô Minh có chút kinh ngạc, sau đó là sự im lặng, càng thêm thương tiếc cò ta, anh biết, sở dĩ Trì Thương Tuyết cố nén sự ngại ngùng để gọi anh là chồng là vì muốn làm cho anh vui vẻ hơn, vẫn là câu nhận xét cũ, cò nhóc này không hề có cảm giác an toàn.
“Tuyết Nhi, em thực sự rất ưu tú, ở bên cạnh một người ƯU tú giống như anh, sẽ càng mạnh hơn nữa, chúng ta cũng phối hợp ăn ý với nhau, cho nên…”, Tò
Minh vừa nói xong thì bỗng nhiên ngừng lại, ôm chầm lấy Trì Thương Tuyết, mặt đối mặt với cò ta, tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của Trì Thương Tuyết lên, làm cho Trì Thương Tuyết phải ngẩng đầu, Tô Minh quan sát thật kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nói một cách chân thành: “Do vậy, Tuyết Nhi, em không cần phải hèn mọn như vậy! Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, đã khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo rồi!”
Thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết run rẩy.
Sau đó, nước mắt của cò ta chảy ròng ròng.
Trái tim cô ta đã bị anh làm tan chảy.
Đúng vậy.
Cò ta có chút tự ti.
Đó là do sự mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn ở sâu trong lòng cô ta tạo nên.
Mà Tò Minh lại xuất chúng như vậy…
Không ngờ…
Tò Minh đã nhận ra điều này ngay lập tức.
Anh thật sự rất tỉ mỉ.
Mà câu nói “em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo” của Tò Minh giống như một dòng điện, đánh trực tiếp vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta.
“Hu hu hu…”, Trì Thương Tuyết không còn biện pháp nào khống chế được bản thân nữa, cô ta lập tức sà vào lòng Tô Minh, khóc nấc lên.
Những chuyện tủi thân của cô ta từ nhỏ cho đến lớn.
Đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu.
Những năm tháng qua, cô
ta tủi thân vì bị Vưu Thanh Nhi bắt nạt, châm biếm, áp đảo.
Tất cả mọi chuyện vỡ òa ngay tại phút giây này, cuồn cuộn trào dâng như nước lũ.
Làm ướt cả quần áo của Tô Minh.
Tô Minh âu yếm ôm lấy thân thế mềm mại của Trì Thương Tuyết vào lòng, bế cò ta lên, sau đó thay đối hướng đi, không đi về thành Kiếp nữa, mà đi về hướng học viện Kỷ Nguyên ở hư không Thương Mang.
Trên con đường tới hư không, còn có Mạc Thanh Nhạn.
Điều kì lạ ở đây là khí chất trên người Trì Thương Tuyết bồng nhiên trở nên yếu đuối, hơn nữa còn không phải là do cô ta giả vờ.
Tô Minh nào biết rằng, lúc trước, khi còn ở thành Ly Đỉnh, trong lúc cô ta vò cùng tuyệt vọng, vô cùng bất lực, vô cùng phẫn nộ, anh giống như thần
tiên hạ phàm, vô cùng bao che khuyết điểm, cứu lấy cô ta.
Trong khoảnh khắc đó, cô ta đã rơi vào tay anh rồi.
Có đôi khi, rơi vào lưới tình rất đơn giản.
Đương nhiên, Tò Minh cũng thật sự xuất sắc, không ai sánh bằng, gần mười nghìn năm trước, anh đã dùng thiên phú võ đạo xuất sắc và thực lực tối thượng mà để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cô ta, nhưng lần cá cược này đã thúc đẩy mối quan hệ của bọn họ trong tiềm thức.
“Đi, anh đưa em về cùng”, Tò Minh nâng tay lên, xoa đầu Trì Thương Tuyết, nếu không bàn đến những thứ khác thì chỉ riêng khuôn mặt của cò nhóc này cũng đã là tuyệt đẹp, hơn nữa lão Trang đã đích thân khẩn cầu anh, anh không thế từ chối được, về phần tình cảm của anh đối với cô ta, anh cũng có thể từ từ bồi dưỡng.
“Cảm ơn anh, Tô Minh, không… là cảm ơn anh, chồng… chồng… chồng của em”, dường như Trì Thương Tuyết đã cô’ gắng lấy hết dũng khí để nói ra chữ “chồng”, nói xong cô ta giống như mất hết sức lực toàn thân, nếu không vịn lấy cánh tay
của Tô Minh thì cô ta đã ngã xuống rồi.
Cô ta rất thẹn thùng.
“Tuyết Nhi, em…”, Tô Minh có chút kinh ngạc, sau đó là sự im lặng, càng thêm thương tiếc cò ta, anh biết, sở dĩ Trì Thương Tuyết cố nén sự ngại ngùng để gọi anh là chồng là vì muốn làm cho anh vui vẻ hơn, vẫn là câu nhận xét cũ, cò nhóc này không hề có cảm giác an toàn.
“Tuyết Nhi, em thực sự rất ưu tú, ở bên cạnh một người ƯU tú giống như anh, sẽ càng mạnh hơn nữa, chúng ta cũng phối hợp ăn ý với nhau, cho nên…”, Tò
Minh vừa nói xong thì bỗng nhiên ngừng lại, ôm chầm lấy Trì Thương Tuyết, mặt đối mặt với cò ta, tay anh nhẹ nhàng nâng chiếc cằm tinh xảo của Trì Thương Tuyết lên, làm cho Trì Thương Tuyết phải ngẩng đầu, Tô Minh quan sát thật kỹ đôi mắt xinh đẹp của cô ta, nói một cách chân thành: “Do vậy, Tuyết Nhi, em không cần phải hèn mọn như vậy! Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh, đã khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo rồi!”
Thân thể mềm mại của Trì Thương Tuyết run rẩy.
Sau đó, nước mắt của cò ta chảy ròng ròng.
Trái tim cô ta đã bị anh làm tan chảy.
Đúng vậy.
Cò ta có chút tự ti.
Đó là do sự mẫn cảm và thiếu cảm giác an toàn ở sâu trong lòng cô ta tạo nên.
Mà Tò Minh lại xuất chúng như vậy…
Không ngờ…
Tò Minh đã nhận ra điều này ngay lập tức.
Anh thật sự rất tỉ mỉ.
Mà câu nói “em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh khiến anh cảm thấy rất kiêu ngạo” của Tò Minh giống như một dòng điện, đánh trực tiếp vào nơi mềm mại nhất trong lòng cô ta.
“Hu hu hu…”, Trì Thương Tuyết không còn biện pháp nào khống chế được bản thân nữa, cô ta lập tức sà vào lòng Tô Minh, khóc nấc lên.
Những chuyện tủi thân của cô ta từ nhỏ cho đến lớn.
Đau lòng vì cái chết của Tiểu Cửu.
Những năm tháng qua, cô
ta tủi thân vì bị Vưu Thanh Nhi bắt nạt, châm biếm, áp đảo.
Tất cả mọi chuyện vỡ òa ngay tại phút giây này, cuồn cuộn trào dâng như nước lũ.
Làm ướt cả quần áo của Tô Minh.
Tô Minh âu yếm ôm lấy thân thế mềm mại của Trì Thương Tuyết vào lòng, bế cò ta lên, sau đó thay đối hướng đi, không đi về thành Kiếp nữa, mà đi về hướng học viện Kỷ Nguyên ở hư không Thương Mang.
Trên con đường tới hư không, còn có Mạc Thanh Nhạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.