Chương 2023
Tô Minh
13/01/2022
Mạc Thanh Nhạn chỉ đi một mình, tốc độ cô ấy rất nhanh, khoảng cách giữa mỗi bước chân rất xa.
Cô ấy di chuyển trong hư không, có chút lơ đễnh, đúng vậy, cò ấy đang nghĩ đến một việc, chính xác là đang nghĩ đến Tô Minh.
Anh chưa được mười nghìn tuổi mà đã có thể dùng một nắm đấm, đấm nát một cái dung khí dê như trở bàn tay, có thể dê dàng đánh bại một tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong như Vưu Minh Nhi. Anh thật sự đã để lại ấn tượng mạnh trong
lòng cô ấy.
“Anh ấy có thiên phú võ đạo đến vậy, nếu chỉ bàn riêng thiên phú thôi thì cũng có thể sánh ngang với Cố Thần rồi ư? Lúc trước, sao mình lại quên mời anh ấy gia nhập tổng viện học viện Kỷ Nguyên nhỉ”, Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng không sao, nếu cô ấy muốn tìm một người giống như Tô Minh, chưa tới mười nghìn tuổi đã có được thực lực như vậy, tuy rằng rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn có thế tìm được.
Tất nhiên là phải đợi đại hội Tổng Viện kết thúc đã.
Lần đại hội Tổng Viện này có chỗ đặc biệt hơn những lần trước.
Nói sao nhỉ?
Xem như đó là một loại triển lãm kiếm.
Một thanh kiếm được rèn luyện cả tỷ năm, một khi rút ra khỏi vỏ liền khiến thiên hạ biết đó là một thanh kiếm sáng.
Mà thanh kiếm này chính là Cố Thần.
Lại bàn tiếp về con người của Cố Thần, anh ta có thiên phú rất cao, võ đạo tiến bộ thần
tốc qua từng ngày, có thế coi anh ta là thần thoại, được xưng là ánh sáng của học viện Kỷ Nguyên, là thiên tài thượng đẳng trong lịch sử của tổng viện học viện Kỷ Nguyên, anh ta được tất cả mọi người còng nhận, rất nối tiếng nhưng trừ lần anh ta xuất hiện ở trước mắt mọi người hơn mười nghìn năm trước, coi như là công bố thân phận thì những lúc khác, Cố Thần vô cùng thần bí, rất ít khi lộ mặt, càng đừng nói đến chuyện ra tay.
Tuy là như vậy nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám hoài nghi sự đáng sợ của Cố Thần.
Đây không phải là cố tình tỏ vẻ thần bí, khiêm tốn, Mạc Thanh Nhạn có hỏi qua õng nội mình, ông nội bảo đây là do tổng viện muốn làm các thế lực khác mất cảnh giác.
Nên bọn họ không định để cho Cố Thần quá tỏa sáng.
Dù sao thì cây đón gió, thiên
tài rất dễ chết từ trong trứng.
Mà lần này tại sao phải triển lãm kiếm?
Vì sao lại không tiếp tục che dấu, khiêm tốn nữa? Nguyên nhân rất đơn giản, bí cảnh Chúng Sinh sắp xuất thế, mà danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh còn chưa quyết định, hiển nhiên là học viện Kỷ Nguyên muốn nồ lực một chút roi.
Nỗ lực như thế nào?
Tất nhiên là nhờ vào Cố Thần.
Nghĩ đến bí cảnh Chúng Sinh, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn có hơi phức tạp, sao cô ấy lại không khao khát được bước vào bí cảnh Chúng Sinh cơ chứ? Nhưng tiếc rằng, khả năng cô ấy lấy được danh ngạch tiến vào bí cảnh lại có xác suất không lớn. Cứ ngẫm đến đối thủ cạnh tranh, thì dẫu có là Mạc Thanh Nhạn thì cũng có vài phần bất đắc dĩ.
Đến cả CỐ Thần cũng không dám chắc chắc bản thân có được danh ngạch nữa là.
Đương nhiên, nếu ở đại hội Tổng Viện lần này, Cố Thần đạt được thành tựu xuất sắc, tỏa
sáng rực rỡ trên sân khấu, làm như vậy thì khả năng lấy được danh ngạch sẽ lớn hơn.
Dọc đường đi, Mạc Thanh Nhạn đều luôn tự hỏi một việc.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Bất giác, cô ấy đã trở lại thành Kỷ Nguyên.
Mạc Thanh Nhạn khá khiêm tốn, tuy rằng ở thành Kỷ Nguyên, cò ấy cũng coi như là nổi tiếng, dù sao cô ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân ở thành Kỷ Nguyên, hơn nữa, ở tổng viện, cô ấy đã đứng ở vị trí thứ hai suốt một khoảng
thời gian dài, chỉ đứng sau Cố Thần mà thôi.
Cô ấy di chuyển trong hư không, có chút lơ đễnh, đúng vậy, cò ấy đang nghĩ đến một việc, chính xác là đang nghĩ đến Tô Minh.
Anh chưa được mười nghìn tuổi mà đã có thể dùng một nắm đấm, đấm nát một cái dung khí dê như trở bàn tay, có thể dê dàng đánh bại một tu giả võ đạo có cảnh giới Thiên Kiếp Siêu Thoát tầng thứ chín đỉnh phong như Vưu Minh Nhi. Anh thật sự đã để lại ấn tượng mạnh trong
lòng cô ấy.
“Anh ấy có thiên phú võ đạo đến vậy, nếu chỉ bàn riêng thiên phú thôi thì cũng có thể sánh ngang với Cố Thần rồi ư? Lúc trước, sao mình lại quên mời anh ấy gia nhập tổng viện học viện Kỷ Nguyên nhỉ”, Mạc Thanh Nhạn bỗng nhiên có chút hối hận, nhưng không sao, nếu cô ấy muốn tìm một người giống như Tô Minh, chưa tới mười nghìn tuổi đã có được thực lực như vậy, tuy rằng rất khó khăn nhưng cô ấy vẫn có thế tìm được.
Tất nhiên là phải đợi đại hội Tổng Viện kết thúc đã.
Lần đại hội Tổng Viện này có chỗ đặc biệt hơn những lần trước.
Nói sao nhỉ?
Xem như đó là một loại triển lãm kiếm.
Một thanh kiếm được rèn luyện cả tỷ năm, một khi rút ra khỏi vỏ liền khiến thiên hạ biết đó là một thanh kiếm sáng.
Mà thanh kiếm này chính là Cố Thần.
Lại bàn tiếp về con người của Cố Thần, anh ta có thiên phú rất cao, võ đạo tiến bộ thần
tốc qua từng ngày, có thế coi anh ta là thần thoại, được xưng là ánh sáng của học viện Kỷ Nguyên, là thiên tài thượng đẳng trong lịch sử của tổng viện học viện Kỷ Nguyên, anh ta được tất cả mọi người còng nhận, rất nối tiếng nhưng trừ lần anh ta xuất hiện ở trước mắt mọi người hơn mười nghìn năm trước, coi như là công bố thân phận thì những lúc khác, Cố Thần vô cùng thần bí, rất ít khi lộ mặt, càng đừng nói đến chuyện ra tay.
Tuy là như vậy nhưng lại không có bất kỳ kẻ nào dám hoài nghi sự đáng sợ của Cố Thần.
Đây không phải là cố tình tỏ vẻ thần bí, khiêm tốn, Mạc Thanh Nhạn có hỏi qua õng nội mình, ông nội bảo đây là do tổng viện muốn làm các thế lực khác mất cảnh giác.
Nên bọn họ không định để cho Cố Thần quá tỏa sáng.
Dù sao thì cây đón gió, thiên
tài rất dễ chết từ trong trứng.
Mà lần này tại sao phải triển lãm kiếm?
Vì sao lại không tiếp tục che dấu, khiêm tốn nữa? Nguyên nhân rất đơn giản, bí cảnh Chúng Sinh sắp xuất thế, mà danh ngạch đi vào bí cảnh Chúng Sinh còn chưa quyết định, hiển nhiên là học viện Kỷ Nguyên muốn nồ lực một chút roi.
Nỗ lực như thế nào?
Tất nhiên là nhờ vào Cố Thần.
Nghĩ đến bí cảnh Chúng Sinh, đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn có hơi phức tạp, sao cô ấy lại không khao khát được bước vào bí cảnh Chúng Sinh cơ chứ? Nhưng tiếc rằng, khả năng cô ấy lấy được danh ngạch tiến vào bí cảnh lại có xác suất không lớn. Cứ ngẫm đến đối thủ cạnh tranh, thì dẫu có là Mạc Thanh Nhạn thì cũng có vài phần bất đắc dĩ.
Đến cả CỐ Thần cũng không dám chắc chắc bản thân có được danh ngạch nữa là.
Đương nhiên, nếu ở đại hội Tổng Viện lần này, Cố Thần đạt được thành tựu xuất sắc, tỏa
sáng rực rỡ trên sân khấu, làm như vậy thì khả năng lấy được danh ngạch sẽ lớn hơn.
Dọc đường đi, Mạc Thanh Nhạn đều luôn tự hỏi một việc.
Thời gian thấm thoát trôi qua.
Bất giác, cô ấy đã trở lại thành Kỷ Nguyên.
Mạc Thanh Nhạn khá khiêm tốn, tuy rằng ở thành Kỷ Nguyên, cò ấy cũng coi như là nổi tiếng, dù sao cô ấy cũng là đệ nhất mỹ nhân ở thành Kỷ Nguyên, hơn nữa, ở tổng viện, cô ấy đã đứng ở vị trí thứ hai suốt một khoảng
thời gian dài, chỉ đứng sau Cố Thần mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.