Chương 2031
Tô Minh
13/01/2022
“Hàng trăm năm trước, tu giả võ đạo sống ở thành Kỷ Nguyên phải lên đến
100 tỷ người”, Cố Hoàng Sí ngưng giọng nói, trong giọng nói đầy vẻ hoài
niệm: “Trong thành Kỷ Nguyên không chỉ có trụ sở chính của học viện Kỷ
Nguyên mà còn có mấy trăm thế lực gia tộc nối danh kế thừa hàng tỷ năm,
như nhà họ Cố là một trong số đó”.
Nhắc đến nhà họ cố thì cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kế cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.
Đúng lúc này…
“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.
Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vò cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.
Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.
“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.
“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tò Minh cười, nói.
“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cấm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cò cũng vò cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình
với nhà họ Cố.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.
Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tò Minh đang ở trên đó.
“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chí thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.
“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.
Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.
Mấy trăm năm trước, lúc đó CỐ Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bổ, làm chó cũng rất
nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố đế ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục fôi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.
“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? vẫn mơ về thời làm cậu chủ CỐ của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp,
còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đo hả?”
Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơtay lên.
Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.
Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cò gái với nhan sắc xinh đẹp.
Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.
Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.
Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.
Cô’ Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.
Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.
Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của
Cố Thần.
“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay v’ê thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.
Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.
Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.
Nhắc đến nhà họ cố thì cố Hoàng Sí không kìm nổi mà nắm chặt nắm đấm.
Có thể thấy những cảm xúc oán hận, phẫn nộ đều bao trùm lấy ông ấy, đặc biệt là lúc này, lúc sắp đến gần thành Kỷ Nguyên. Có thể thấy rõ cảm xúc của Cố Hoàng Sí thay đổi rõ rệt hơn, kế cả lúc này ông đã cố gắng kìm chế rồi.
Đúng lúc này…
“Chồng ơi! Có tàu con thoi tác chiến đến kìa, hình như là nhằm vào chúng ta”, Trì Thương Tuyết nhỏ giọng nói.
Quả nhiên có một tàu con thoi tác chiến vò cùng lớn, toàn thân màu tím đỏ đang chầm chậm đi tới.
Trên tàu con thoi tác chiến còn có một chữ ‘Cố’ to đùng.
“Tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố!”, Cố Hoàng Sí lên tiếng, sắc mặt lập tức lạnh lùng hẳn đi.
“Kẻ đến không có ý tốt!”, Tò Minh cười, nói.
“Đúng là vô liêm sỉ, vẫn còn dám đến sao?”, Tống Cấm Phồn nói thẳng ra, nhìn tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố rồi hừ lạnh một tiếng. Cô cũng biết những gì mà Cố Hoàng Sí gặp phải, cò cũng vò cùng tôn kính vị sư tôn này của Tô Minh, tất nhiên cũng không có cảm tình
với nhà họ Cố.
Rất nhanh, tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố dừng lại.
Con tài dừng ở phía trước mặt tàu con thoi mà đám Tò Minh đang ở trên đó.
“Ha ha! Anh Cố! Đã lâu không gặp”, một giây sau một tiếng cười sảng khoái truyền đến. Chí thấy trên boong tàu của tàu đó có hơn chục người. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên giọng nói khàn khàn, ăn mặc rất gọn gàng. Người này chính là Ngô Đằng. Hắn ta nhìn Cố Hoàng Sí với vẻ mặt bỡn cợt.
“Ngô Đằng?”, Cố Hoàng Sí nhìn đối phương một cái rồi thản nhiên nói: “Đúng là luôn có thói quen làm chó cho người”.
Lời nói này của Cố Hoàng Sí mặc dù khó nghe nhưng đúng sự thật.
Mấy trăm năm trước, lúc đó CỐ Hoàng Sí còn là người đứng thứ nhất trong lứa thanh niên của thành Kỷ Nguyên, là đệ tử đầu tiên của trụ sở chính thì Ngô Đằng đi theo sau nịnh bợ, đúng theo kiểu chó săn. Mặc dù lúc đó trong lòng Ngô Đằng vô cùng oán hận và đố kỵ với Cố Hoàng Sí nhưng bề ngoài vẫn gọi Cố Hoàng Sí là bổ, làm chó cũng rất
nghe lời. Vì vậy lúc này Ngô Đằng ngồi trên tàu con thoi tác chiến của nhà họ Cố đế ra ‘nghênh đón’ mình, rõ ràng là bị nhà họ Cố thu phục fôi, và đã trở thành con chó ngoan của em trai và đứa cháu ngoan của mình.
“Sao? Trở thành phế nhân rồi, như chó mất nhà rồi, lưu lạc đến nền văn minh thấp mà miệng lưỡi vẫn còn đanh thép gớm nhỉ? vẫn mơ về thời làm cậu chủ CỐ của trăm năm trước sao?”, ánh mắt của Ngô Đằng vô cùng linh hoạt cũng vô cùng độc ác. Hắn ta nhe răng cười, nói: “Phế nhân thì đáng lẽ nên ngoan ngoãn ở lại nền văn minh thấp,
còn dám quay về thành Kỷ Nguyên, ai cho ông cái dũng khí đo hả?”
Trong lúc nói, Ngô Đằng đột nhiên giơtay lên.
Hắn ta tiện tay thôi mà lập tức một viên đá giữ ảnh xuất hiện.
Đá giữ ảnh bắt đầu phóng to hình ảnh lên, trong đó là một cò gái với nhan sắc xinh đẹp.
Mặc dù đã có chút dấu hiệu của tuổi tác nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là khí chất vô cùng cao quý.
Có thể nhìn ra, nếu còn trẻ thì đây nhất định là một mỹ nhân.
Sắc mặt của Cố Hoàng Sí lập tức trở nên trắng bệch, còn đan xe đỏ ửng, khí tức cũng biến đổi.
Cô’ Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong đá giữ ảnh đó.
Người phụ nữ đó chính là Phương Mộng Vũ.
Năm đó, đây chính là vợ chưa cưới của Cố Hoàng Sí. Hiện giờ, Phương Mộng Vũ lại là vợ của Cố Hoàng Tấn, mẹ của
Cố Thần.
“Cố Hoàng Sí! Đã lâu không gặp! Chuyện xưa đã tan thành mây khói, hà tất phải nhớ lại? Ông vốn là người chết, may mắn giữ được mạng, lại quay v’ê thành Kỷ Nguyên. Ngoài việc khiến mình lâm vào đại nạn thì không có kết quả gì đâu”, Phương Mộng Vũ nói.
Lời này là khuyên Cố Hoàng Sí đừng vào thành Kỷ Nguyên nữa.
Sau đó bà ta đột nhiên giơ tay lên, trong tay xuất hiện một chiếc lọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.