Chương 2032
Tô Minh
13/01/2022
Lúc này có thể thấy rõ cảm xúc Cố Hoàng Sí biến đổi kịch liệt.
“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.
“CỐ Hoàng Sí! ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tòi. ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tòi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.
“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé!
Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thòng tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.
Nói đến đây…
“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…
Dường như õng sắp suy sụp!
Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người õng yêu tha thiết.
Giữa hai người có biết bao
kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.
Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù CỐ Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.
Nhưng lúc này…
Ha ha…
Ha ha…
Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.
Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.
Quá vò tình.
Quá tàn nhẫn.
ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.
Quá tàn nhẫn!
Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!
“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiếu được nỗi khổ của tòi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.
Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tòi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể
sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”
Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.
“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiếm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của
sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.
“Ha ha! Phế vật thì vần là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.
Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên
đứng ra nói những lời này thì có Ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?
“Sư tôn hãy bình tĩnh!”, Tô Minh đứng ở bên cạnh Cố Hoàng Sí, vội giơ tay đỡ lấy ông ấy, cố gắng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí bình tĩnh.
“CỐ Hoàng Sí! ông biết lọ này không? Trong lọ này có một chút thần hồn của ông. Năm đó đây là tín vật ông tặng tòi. ông nói, có chút thần hồn này ở bên cạnh tòi thì coi như ông luôn bên tôi”, giọng nói của Phương Mộng Vũ rất lạnh lùng, giống như đang kể chuyện không liên quan đến mình.
“Cố Hoàng Sí! Xin lỗi nhé!
Giờ tôi phải thừa nhận, thần hồn của ông tôi đã giao Cố Hoàng Tấn rồi. Hơn nữa, tôi còn nhắc Hoàng Tấn đi tìm người đoán ra vận mệnh, hồn tự thông qua thần hồn của ông. Thậm chí còn mời cả một thầy nổi tiếng, lập một lời quyền cho ông bằng cách dùng những thòng tin này của ông”, Phương Mộng Vũ lại nói.
Nói đến đây…
“Phụt!”, Cố Hoàng Sí nôn ra máu, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt toát lên vẻ run rẩy, hụt hẫng, tràn đầy vẻ oán hận, đau khổ…
Dường như õng sắp suy sụp!
Năm đó, Phương Mộng Vũ không chỉ là vợ sắp cưới mà còn là người õng yêu tha thiết.
Giữa hai người có biết bao
kỷ niệm đẹp, bao nhiêu sự ngọt ngào.
Kể cả sau này Phương Mộng Vũ gả cho Cố Hoàng Tấn, mặc dù CỐ Hoàng Sí có chút oán hận nhưng trên thực tế ông vẫn cảm thấy mình có lỗi với bà ta. Ông oán hận người em trai của mình hơn. Lúc nào ông cũng tìm cách né tránh Phương Mộng Vũ, trong tiềm thức ông luôn muốn giữ lại chút kỷ niệm đẹp đẽ về bà ta.
Nhưng lúc này…
Ha ha…
Ha ha…
Cố Hoàng Sí không sợ mình bị trúng lời nguyền.
Ông chỉ không thể chấp nhận Phương Mộng Vũ vô tình với mình như thế.
Quá vò tình.
Quá tàn nhẫn.
ít nhất bà ta chém đứt một phần thần hồn của mình là được rồi, hà tất phải tuyệt tình đến thế. Không ngờ lại giao cho Cố Hoàng Tấn, rồi lại hạ lời nguyền cho mình.
Quá tàn nhẫn!
Rắn độc cũng chỉ như vậy mà thôi!
“Đừng trách tôi! Dù sao thì chúng ta từng có mối duyên nợ, mặc dù bây giờ nhớ lại tôi vẫn cảm thấy ghê tởm. Nhưng dù sao cũng đã từng có quá khứ, nếu tôi không độc ác với ông thì Hoàng Tấn sẽ nghi ngờ tôi. Cố Hoàng Sí! Tôi nghĩ, ông có thể hiếu được nỗi khổ của tòi, đúng không?”, Phương Mộng Vũ cười, nói.
Sau đó, bà ta lại nói: “Nói ra thì vẫn phải cảm ơn thượng đế. Nếu như không phải ông gặp nạn thì khéo tòi phải gả cho ông thật. Vậy thì làm sao tôi có thể
sinh ra đứa con tài giỏi như Thần Nhi?”
Bà ta nói xong thì cảnh tượng trong đá giữ ảnh cũng kết thúc.
“A…”, Cố Hoàng Sí hét lớn một tiếng rồi phun ra ngụm máu tươi, khí tức toàn thân đã hoàn toàn suy sụp, hoàn toàn mất kiếm soát, tiên nguyên trong cơ thể và các loại pháp nguyên cũng bắt đầu hỗn loạn.
Dường như ông sắp rơi vào trạng thái nhập ma.
“Chết tiệt!”, sắc mặt Tô Minh biến đổi, vội nắm chặt bả vai của
sư tôn, không ngừng truyền tiên nguyên vào giúp Cố Hoàng Sí trấn áp được ý niệm nhập ma, giúp ông điều chỉnh lại những khí tức hỗn loạn kia.
“Ha ha! Phế vật thì vần là phế vật. Vậy mà đã tức phụt máu rồi?”, Ngô Đằng đứng trên boong tàu của tàu con thoi tác chiến không kiêng kị mà buông lời chế giễu.
Nói thật lòng thì Ngô Đằng bị hù dọa bởi sự độc ác của Cố Hoàng Tấn và Phương Mộng Vũ.
Hiện giờ Phương Mộng Vũ là mẹ của Cố Thần, là vợ của Cố Hoàng Tấn, vậy mà ngang nhiên
đứng ra nói những lời này thì có Ổn không? Lẽ nào không sợ bị dị nghị sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.