Chương 2052
Tô Minh
13/01/2022
Sau đó, dưới ánh mắt của vô số người,
cơ thể Có Hoàng Tấn lóe lên, bước từng
bước rời khỏi nóc nhà đi về phía Tô Minh và
Có Hoàng Sĩ.
“Anh hai, đã lầu rối không gặp, chắc
phải hơn trăm triệu năm ấy nhi? Em rất nhở
anh đó”, Có Hoàng Tấn vừa đi vừa mỡ
miệng nói, về mặt còn hơi có đơn: “Hồi đó,
là em xin lỗi anh, nhưng để bù lại cho anh,
mấy năm nay, em đã chăm sóc cho Mộng
Vũ rất tốt”.
Ông ta nói xong, còn chi về phía
Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà:
“Anh xem, có phải Mộng Vũ vẫn xinh đẹp
như xưa không?”
Hay cho hai chữ “chăm sóc”!
Câu ấy vừa vang lên, Có Hoàng Sĩ lập
tức trở nên mất bình tình, nhìn chòng chọc
vào Cố Hoàng Tấn bằng ánh mắt tràn ngặp
sát khí.
Giờ phút này, sâu trong lòng Có Hoàng
Tấn toàn là sự khó hiểu. Thực tế, trước đó,
ông ta đã thừ kích hoạt chú nguyễn rùa.
Chỉ cần nó bị kích hoạt thì chưa bàn tối anh
trai tốt của ông ta có còn sống hay không,
nhưng chắc chân sẽ cực ký đau đôn. Đến
kúc đó, ông ta dùng tinh mạng của Có
Hoàng Sĩ để đe dọa, dù Tô Minh có yêu
nghiệt đến máy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe
lời thôi.
Đáng tiếc là chú nguyên rùa lại không
có tác dụng. Dù ông ta có thể chắc chắn
một điều là nó vẫn nằm trong có thể Có
Hoàng Si, song, vẫn chẳng có tác dụng gì.
Giỏ, ông ta có ý kích thích Có Hoàng Sĩ
là vì khiến cảm xúc Có Hoàng Sĩ trở nên
kích động, để dễ bé thử kích hoạt chú
nguyễn rủa. Nhưng, vẫn không có động
finh gi.
Kỳ lạ ghê.
Ông ta nào biết rằng tuy trước mắt Tô
Minh không giải quyết được chú nguyễn
rủa trong cơ thể Có Hoàng Sĩ, nhưng anh
vẫn có thể dùng tiên nguyên của mình áp
chế nó trong một thời gian ngắn.
“Giao cách giải chú ra đây, tôi có thể để
ông chết thoải mái một chút”, Tô Minh
nghiêm túc nổi, không có vẻ gì là đang
giờn.
“Ha ha. Cách giải chứ? Đúng là nằm
trong tay bốn tọa, nhưng bốn tọa không
muốn đưa thì sao?”, Có Hoàng Tấn khinh bị,
đắc ý cười.
“Vậy tối chi đành tiễn ông xuống suối
vàng thôi”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
“Mär, Có Hoàng Tấn càng buồn cười
hơn, có chỗ dựa có khác.
Thoáng chốc, cơ thể Tô Minh giống như
lập tức biến mắt, cực kỳ nhanh, nhanh đến
nỗi khiến người ta không kịp phòng ngự, dù
là thần hồn cũng chẳng thể bắt kịp.
Ngay cả Có Hoàng Tấn cũng run sợ
trong lòng, khi chân chính đối mặt với Tô
Minh, cậu ta vừa di chuyển, ông ta mới càm
giác được cái áp lực ấy. Một áp lực như gặp
phải một con quải vật thái cổ muốn nuốt
trọn mình.
Gần như chỉ trong nhảy mắt, Tô Minh đã
đứng trước mặt Cố Hoàng Tấn.
“Am!”
Tô Minh không chút nương tay dứt
khoát đấm ra một quyển.
Song, Có Hoàng Tấn cũng không luống
cuống, đoán chắc sẽ có người cứu mình.
Nhưng, khi đổi mặt với quyển ấn của Tô
Minh, ông ta vẫn cảm thấy bị đe dọa đến
tinh mạng, giống như cái chết đang ở ngay
trước mặt. Vì quá gần, nên không thể ra
đòn sát thủ cũng như thần thông hay võ kỹ
gi, mà chỉ có thể đón đã.
Có Hoàng Tấn cũng dùng hết sức đấm
ra một quyền, nhưng nó chưa va chạm với
quyển ấn của Tô Minh đã nhoáng lên, rối vỡ
nát, biến mất. Chênh lệch của cả hai là
quá lôn.
Thậm chí, Có Hoàng Sí còn cảm thấy
máu trong cơ thể minh như đông cứng lại,
thần chết đã thật sự đến ngay trưc mặt.
May mày, trong giây phút sống còn đó…
“Haiz!”, một tiếng thờ dài đẩy già nua
chợt vang lên.
cơ thể Có Hoàng Tấn lóe lên, bước từng
bước rời khỏi nóc nhà đi về phía Tô Minh và
Có Hoàng Sĩ.
“Anh hai, đã lầu rối không gặp, chắc
phải hơn trăm triệu năm ấy nhi? Em rất nhở
anh đó”, Có Hoàng Tấn vừa đi vừa mỡ
miệng nói, về mặt còn hơi có đơn: “Hồi đó,
là em xin lỗi anh, nhưng để bù lại cho anh,
mấy năm nay, em đã chăm sóc cho Mộng
Vũ rất tốt”.
Ông ta nói xong, còn chi về phía
Phương Mộng Vũ đang đứng trên nóc nhà:
“Anh xem, có phải Mộng Vũ vẫn xinh đẹp
như xưa không?”
Hay cho hai chữ “chăm sóc”!
Câu ấy vừa vang lên, Có Hoàng Sĩ lập
tức trở nên mất bình tình, nhìn chòng chọc
vào Cố Hoàng Tấn bằng ánh mắt tràn ngặp
sát khí.
Giờ phút này, sâu trong lòng Có Hoàng
Tấn toàn là sự khó hiểu. Thực tế, trước đó,
ông ta đã thừ kích hoạt chú nguyễn rùa.
Chỉ cần nó bị kích hoạt thì chưa bàn tối anh
trai tốt của ông ta có còn sống hay không,
nhưng chắc chân sẽ cực ký đau đôn. Đến
kúc đó, ông ta dùng tinh mạng của Có
Hoàng Sĩ để đe dọa, dù Tô Minh có yêu
nghiệt đến máy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe
lời thôi.
Đáng tiếc là chú nguyên rùa lại không
có tác dụng. Dù ông ta có thể chắc chắn
một điều là nó vẫn nằm trong có thể Có
Hoàng Si, song, vẫn chẳng có tác dụng gì.
Giỏ, ông ta có ý kích thích Có Hoàng Sĩ
là vì khiến cảm xúc Có Hoàng Sĩ trở nên
kích động, để dễ bé thử kích hoạt chú
nguyễn rủa. Nhưng, vẫn không có động
finh gi.
Kỳ lạ ghê.
Ông ta nào biết rằng tuy trước mắt Tô
Minh không giải quyết được chú nguyễn
rủa trong cơ thể Có Hoàng Sĩ, nhưng anh
vẫn có thể dùng tiên nguyên của mình áp
chế nó trong một thời gian ngắn.
“Giao cách giải chú ra đây, tôi có thể để
ông chết thoải mái một chút”, Tô Minh
nghiêm túc nổi, không có vẻ gì là đang
giờn.
“Ha ha. Cách giải chứ? Đúng là nằm
trong tay bốn tọa, nhưng bốn tọa không
muốn đưa thì sao?”, Có Hoàng Tấn khinh bị,
đắc ý cười.
“Vậy tối chi đành tiễn ông xuống suối
vàng thôi”, Tô Minh nhàn nhạt nói.
“Mär, Có Hoàng Tấn càng buồn cười
hơn, có chỗ dựa có khác.
Thoáng chốc, cơ thể Tô Minh giống như
lập tức biến mắt, cực kỳ nhanh, nhanh đến
nỗi khiến người ta không kịp phòng ngự, dù
là thần hồn cũng chẳng thể bắt kịp.
Ngay cả Có Hoàng Tấn cũng run sợ
trong lòng, khi chân chính đối mặt với Tô
Minh, cậu ta vừa di chuyển, ông ta mới càm
giác được cái áp lực ấy. Một áp lực như gặp
phải một con quải vật thái cổ muốn nuốt
trọn mình.
Gần như chỉ trong nhảy mắt, Tô Minh đã
đứng trước mặt Cố Hoàng Tấn.
“Am!”
Tô Minh không chút nương tay dứt
khoát đấm ra một quyển.
Song, Có Hoàng Tấn cũng không luống
cuống, đoán chắc sẽ có người cứu mình.
Nhưng, khi đổi mặt với quyển ấn của Tô
Minh, ông ta vẫn cảm thấy bị đe dọa đến
tinh mạng, giống như cái chết đang ở ngay
trước mặt. Vì quá gần, nên không thể ra
đòn sát thủ cũng như thần thông hay võ kỹ
gi, mà chỉ có thể đón đã.
Có Hoàng Tấn cũng dùng hết sức đấm
ra một quyền, nhưng nó chưa va chạm với
quyển ấn của Tô Minh đã nhoáng lên, rối vỡ
nát, biến mất. Chênh lệch của cả hai là
quá lôn.
Thậm chí, Có Hoàng Sí còn cảm thấy
máu trong cơ thể minh như đông cứng lại,
thần chết đã thật sự đến ngay trưc mặt.
May mày, trong giây phút sống còn đó…
“Haiz!”, một tiếng thờ dài đẩy già nua
chợt vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.