Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 2053

Tô Minh

13/01/2022

Trước mặt Có Hoàng Sĩ bỗng dập dón

một tấng sóng gọn tỏa ra xung quanh, một

bóng người già cà, nhưng cũng rất cao to

xuất hiện. Người đó là một ông lão, trên

người mặc một bộ áo thô, tay phải được

bao bọc bởi ngọn lửa đỏ rực kéo theo ánh

lửa tinh khiết chống lại một quyền của Tô

Minh.

“Ám.

Một tiếng nổ đáng sợ vang vọng khắp

đất trời, gắn như đã xé toạc không gian

xung quanh thành hàng trăm ngàn khe hở

hư không.

Tô Minh và ông già đó đều không lùi lại

dù chỉ một bước, ngang sức ngang tài.

Song, trong lòng Tô Minh lại hết sức bình

tinh, thậm chí là đã sớm đoán được. Còn

ông già kia thì lại thắm chấn động, hoàng

sợ. Ban nãy, một quyền ông ta dùng để cứu

con trai mình là Có Hoàng Tấn cũng chẳng

yếu, hầu như đã dùng hết tất cả thủ đoạn,

có thể nói là dốc hết sức mạnh để ra tay. Và

lại, ông ta còn là Hồng Thiên tắng ba.

Trong tinh huống đó mà còn ngang sức

ngang tài? Đúng là khó tin.

Hơn nữa, ông lão có thể xác định, một

quyến vừa rồi của Tô Minh chi là sức mạnh

cơ thể, chứ không hể kết hợp với thù đoạn

khác, nên đó không phải là tất cả sức mạnh



của anh. Nói cách khác, sức chiến đấu của

Tõ Minh còn mạnh hơn Hồng Thiên tắng ba

là ông ta. Điều này quà thật là cực kỳ đáng

với sức chiến đấu kiểu y, tuy vẫn yếu

hơn cháu trai Cổ Thần của mình rất nhiều,

nhưng Tô Minh còn chưa tối 10 ngàn tuổi

nữa!

Xét về tư chất thì có về còn mạnh hơn

cả Tiểu Thần nhà minh.

Sau vài giây kinh ngạc, không tài nào tin

nổi ngắn ngũi, ông lão liếc Tô Minh một cái,

sau đó nhìn sang Cố Hoàng Si: “Hoàng Sĩ,

lầu rồi không gặp, dạo này con sống tốt

không?”

Trong đôi mắt đục ngầu của ông ta là

sự ấy này, tiếc nuối.

lên đi”, Có Văn Chu đỡ Có Hoàng Si đứng

dậy: “Là bố có lỗi với con.”

Có Vân Chu cũng khóc như mưa, chỉ

biết lắc đầu, rối lại lắc đấầu, muốn nói lại

thôi, muốn khuyên Cổ Hoàng Sí bỏ qua

mọi thứ, đừng nghĩ đến việc trả thủ. Dù

sao, mọi thử đều đã qua. Nếu làm thế, một

là Có Hoàng Sĩ sẽ chết, hai là nhà họ Có sẽ

sụp đổ. Giờ nhà họ Có đang đứng ở đình

trong bao năm qua. Còn xuất hiện một Có

Thần.

Ông ta làm bố, thật sự mong muốn Cố

Hoàng Si có thể bỏ qua tất cả. Nhưng, sao



ông ta có thể nởi ra câu đó?

Tô Minh đứng cạnh lạnh lùng nhìn,

không chút thông cảm với Có Văn Chu. Có

lẽ trong lòng ông ta yêu thương, ấy náy sư

tôn Có Hoàng Sí của miình, căm hận Có

Hoàng Tấn thật đó. Nhưng, cách làm của

ông ta lại không dứt khoát và công bằng.

Đúng vậy, không công bằng.

Mặc kệ ông nghĩ gi, nhưng ở cách làm

việc, ông đã có lỗi với sư tôn của tôi. Có

Hoàng Tân là con trai ông, lẽ nào Cổ

Hoàng Sĩ không phải?

Dù là lúc này, ông già đó vẫn nghĩ về

tương lai của nhà họ Có, nghĩ về cháu trai

Cố Thần. Chưa nói tối cái khác, chi riêng

việc ông ta tức giận thì tức giận thật đấy,

nhưng từ đầu tối cuối, lại không định giết

Có Hoàng Tấn. Đã thế, còn ra tay cứu Có

Hoàng Tấn nữa chứ.

Tuy anh có thể hiểu, nhưng lại không

thấy có thiện cầm xíu nào. Suy cho cùng,

ông già này càng giống như đang làm ra

về.

Đúng lúc này, Tô Minh chợt ra tay!

Mặc kệ thái độ của Có Văn Chu ông

như thế nào, thật lòng hay ra về cũng

được, đó là chuyện của ông. Còn Tô Minh

tôi…

“Veol”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Đỉnh Cấp Tông Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook