Chương 2055
Tô Minh
13/01/2022
Chẳng ai đoán được Có Vân Chu đã
xuất hiện, mà Tô Minh còn dứt khoát giết
chết Cố Hoàng Tần!
Nhưng sự thật là Tô Minh vẫn làm thế.
“Cậu., sắc mặt Có Vân Chu trắng
bệch, trợn to con ngươi đục ngấu nhìn
chẩm chẳm Tô Minh, thoáng chốc, đầu óc
như không nghĩ được gì.
“Sư tôn”, Tô Minh không thèm để ý đến
Có Vân Chu, chỉ nhìn thầng vào Có Hoàng
Si, kinh cần gọi một tiếng “sư tôn”.
Anh chi muốn biết thái độ của sư tôn sẽ
thế nào.
“Hay lắm!”, Cổ Hoàng Sĩ im lặng nhìn
thẳng vào Tô Minh, vài giây sau bỗng cười
ha ha, nước mắt lãn dài trên gương mặt,
ông ta cũng không phải thắng ngu!
Bố có bênh mình như thế nào thì cách
làm của người cũng sẽ chì nghĩ cho toàn
thể, nghĩ cho nhà họ Có, người rất lý trí. Mà
đệ tử Tô Minh của mình, lại không màng tất
cà, chỉ xin một lẽ công bằng, chân thành
với minh.
Cái “chân thành” ấy rất khó có được.
Có Hoàng Sĩ bước đến bên cạnh Tô
Minh, đứng song song với anh. Cổ Hoàng
Tấn đã chết, vậy hôm nay chắc chắn sẽ
xây ra hỗn loạn. Dù ông ta không mạnh,
nhưng cũng sẽ cũng đệ tự của mình đối
mặt với cơn giận của nhà họ Cố!
“Giết, giết, U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ, giết chết
thắng oát đó cho tôi! A, a, a.”, ngay sau
đó, tiếng hét đau đôn, không tài nào tin nổi
của Phương Mộng Vũ chợt xé toang bầu
không khí tinh lặng.
Phương Mộng Vũ yêu Có Hoàng Tấn
nhiều lắm hả? Cũng không phải. Ít nhất hồi
đó, bà ta với Cố Hoàng Sĩ mới là thật lòng
yêu nhau. Về sau, bà ta gå cho Có Hoàng
Tấn cũng chi vì sự theo đuổi của ông ta
khiến mình cảm động và nhà họ Phương
ép quá. Nhưng dẫn dà, sau máy trăm triệu
năm gã cho ông ta, dù không có tỉnh cảm,
cũng nây sinh tinh cảm.
Huống chi, hai người còn có một đứa
con trai cực kỳ tài giỏi như Cổ Thn. Lại
càng đừng nói đến việc, trong nhiều
chuyện, Có Hoàng Tấn đều nghe lời bà ta.
Già, Có Hoàng Tấn cử thế bỗng dưng
chết trước mặt mình, Phương Mộng Vũ thật
sự không tài nào chấp nhận nổi!
U tố, Lâm tổ, Lệ tố trong miệng bà ta
chính là ba lão tổ của nhà họ Có. Bọn họ
đều là những lão quái vật trên 1 tỷ tuổi,
từng trài qua rất nhiều thời đại và cũng là
đòn sát thủ của nhà họ Có.
Bình thường, họ đều bế quan, không
hồi việc đời giống như những lão tổ của gia
tộc khác. Nhưng mấy triệu năm gần đây,
họ lại đôi khi xuất hiện, đơn giản là vì Cố
Thần quá tài giỏi, tài giỏi đến mức họ phải
xuất hiện.
Hơn nữa, hồi đó, Có Hoàng Sĩ bị cổ Hoàng Tấn tinh kế, họ cũng bị gọi ra. Lúc
ấy, thái độ của ba người đều giống Cố Vân
Chu, hận không thế giớ tay đập chết Có
Hoàng Tấn. Cuối cùng, họ lại không làm
thế, vì nhà họ Cố cán phải có người thừa
kế.
Mấy năm gắn đây, ba lão tố cũng rất
gai mất Phương Mộng Vũ và Cổ Hoàng
Tấn. Nhưng lúc này, khi Có Hoàng Tấn
chết, họ vẫn không chút do dự xuất hiện!
Và còn trần ngập sát khí, nhằm thắng vào
Tô Minh.
Chưa nói đến việc là vì báo thủ cho Có
Hoàng Tấn, dù ông ta có chết cũng chưa
hết tội, nhưng vẫn còn Có Thần. Có anh ta
thì họ phải tô thái độ và báo thù cho Cổ
Hoàng Tấn.
xuất hiện, mà Tô Minh còn dứt khoát giết
chết Cố Hoàng Tần!
Nhưng sự thật là Tô Minh vẫn làm thế.
“Cậu., sắc mặt Có Vân Chu trắng
bệch, trợn to con ngươi đục ngấu nhìn
chẩm chẳm Tô Minh, thoáng chốc, đầu óc
như không nghĩ được gì.
“Sư tôn”, Tô Minh không thèm để ý đến
Có Vân Chu, chỉ nhìn thầng vào Có Hoàng
Si, kinh cần gọi một tiếng “sư tôn”.
Anh chi muốn biết thái độ của sư tôn sẽ
thế nào.
“Hay lắm!”, Cổ Hoàng Sĩ im lặng nhìn
thẳng vào Tô Minh, vài giây sau bỗng cười
ha ha, nước mắt lãn dài trên gương mặt,
ông ta cũng không phải thắng ngu!
Bố có bênh mình như thế nào thì cách
làm của người cũng sẽ chì nghĩ cho toàn
thể, nghĩ cho nhà họ Có, người rất lý trí. Mà
đệ tử Tô Minh của mình, lại không màng tất
cà, chỉ xin một lẽ công bằng, chân thành
với minh.
Cái “chân thành” ấy rất khó có được.
Có Hoàng Sĩ bước đến bên cạnh Tô
Minh, đứng song song với anh. Cổ Hoàng
Tấn đã chết, vậy hôm nay chắc chắn sẽ
xây ra hỗn loạn. Dù ông ta không mạnh,
nhưng cũng sẽ cũng đệ tự của mình đối
mặt với cơn giận của nhà họ Cố!
“Giết, giết, U tổ, Lâm tổ, Lệ tổ, giết chết
thắng oát đó cho tôi! A, a, a.”, ngay sau
đó, tiếng hét đau đôn, không tài nào tin nổi
của Phương Mộng Vũ chợt xé toang bầu
không khí tinh lặng.
Phương Mộng Vũ yêu Có Hoàng Tấn
nhiều lắm hả? Cũng không phải. Ít nhất hồi
đó, bà ta với Cố Hoàng Sĩ mới là thật lòng
yêu nhau. Về sau, bà ta gå cho Có Hoàng
Tấn cũng chi vì sự theo đuổi của ông ta
khiến mình cảm động và nhà họ Phương
ép quá. Nhưng dẫn dà, sau máy trăm triệu
năm gã cho ông ta, dù không có tỉnh cảm,
cũng nây sinh tinh cảm.
Huống chi, hai người còn có một đứa
con trai cực kỳ tài giỏi như Cổ Thn. Lại
càng đừng nói đến việc, trong nhiều
chuyện, Có Hoàng Tấn đều nghe lời bà ta.
Già, Có Hoàng Tấn cử thế bỗng dưng
chết trước mặt mình, Phương Mộng Vũ thật
sự không tài nào chấp nhận nổi!
U tố, Lâm tổ, Lệ tố trong miệng bà ta
chính là ba lão tổ của nhà họ Có. Bọn họ
đều là những lão quái vật trên 1 tỷ tuổi,
từng trài qua rất nhiều thời đại và cũng là
đòn sát thủ của nhà họ Có.
Bình thường, họ đều bế quan, không
hồi việc đời giống như những lão tổ của gia
tộc khác. Nhưng mấy triệu năm gần đây,
họ lại đôi khi xuất hiện, đơn giản là vì Cố
Thần quá tài giỏi, tài giỏi đến mức họ phải
xuất hiện.
Hơn nữa, hồi đó, Có Hoàng Sĩ bị cổ Hoàng Tấn tinh kế, họ cũng bị gọi ra. Lúc
ấy, thái độ của ba người đều giống Cố Vân
Chu, hận không thế giớ tay đập chết Có
Hoàng Tấn. Cuối cùng, họ lại không làm
thế, vì nhà họ Cố cán phải có người thừa
kế.
Mấy năm gắn đây, ba lão tố cũng rất
gai mất Phương Mộng Vũ và Cổ Hoàng
Tấn. Nhưng lúc này, khi Có Hoàng Tấn
chết, họ vẫn không chút do dự xuất hiện!
Và còn trần ngập sát khí, nhằm thắng vào
Tô Minh.
Chưa nói đến việc là vì báo thủ cho Có
Hoàng Tấn, dù ông ta có chết cũng chưa
hết tội, nhưng vẫn còn Có Thần. Có anh ta
thì họ phải tô thái độ và báo thù cho Cổ
Hoàng Tấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.