Chương 2056
Tô Minh
13/01/2022
“Ba Hồng Thiên à?”, Tô Minh thong
dong ngắng đầu nhìn về phía ba lão tố.
Ba người này đều rất già, cả người tràn
ngập khí tức suy yếu đẩy tang thương,
thậm chí từ khí trên người còn nhiều hơn cả
cơn giận của họ. Song, họ đều là Hồng
Thiên chân chính, mà còn là Hồng Thiên
tầng năm.
Cành giới ấy cũng không thấp, phải biết
rằng, dù là đại trường lão ở tổng viện của
học viện Kỳ Nguyên cũng không phải là
Hồng Thiên tắng năm. Có lẽ Thái thượng
trưởng lão và viện trường kỳ trước là Mạc
Châm Sơn còn có thể đạt tối Hồng Thiên
tầng năm, nhưng cũng chỉ thể mà thôi.
Cả thành Kỳ Nguyên, có thể đứng ra nói
mình là Hồng Thiên tấng năm, hay cao hơn
nữa cũng chi khoảng mười người. Đây đã
coi như là sức chiến đấu mạnh nhất của cả
tòa thành.
Ba ông lão đó vừa xuất hiện, còn chưa
ra tay, chỉ có khí tức là nhắm vào Tô Minh
đã trực tiếp phong ấn không gian! Khóa
chặt một màng hư không, khiến tất cả mọi
pháp nguyên và pháp tắc trong vòng trăm
ngàn mét biến mất, cực kỳ khủng bố.
“Sư tôn, con đối phó được, người yên
tâm, con có thể giải quyết một cách dễ
dàng”, Tô Minh nói với Có Hoàng Sỉ đứng
cạnh. Sư tôn có ý tốt, muốn đổi mặt mọi
thứ vối mình, nhưng sự thật là đối thủ quá
mạnh, nếu người ra tay, chắc chắn sẽ
chẳng có ích gì, mà còn vưởng tay anh.
Có Hoàng Sí gật đầu, không có cậy
mạnh. Ông ta không thể gây trở ngại cho
đệ tự của mình được.
“Hoàng Sĩ, con đó! Chuyện cũ như mây
gió, mọi thứ đều đã qua, con cần gì phải
thế? Cần gì chứ? Đệ tử của con có yêu
nghiệt, biến thái đến máy cũng không thể
so với Tiểu Thần được đầu! Mặc dù Tiểu
Thần là con trai của Hoàng Tấn, nhưng ân
oán của thế hệ trước cũng không có liên
quan đến Tiểu Thần mà. Suy cho cùng, nó
cũng là cháu của con. Con làm thế là đang
ép mình chết trong tay nó đó!”, Có Văn Chu
đứng cạnh khóc rống, vừa tức giận, áy náy,
rồi rấm, lại hồi hận..
“Tuy Hoàng Sĩ chưa gặp cháu trai tên
Có Thần kia, nhưng, con nghĩ thằng bé
không thể so với nhóc Tô đâu”, Có Hoàng
Sí nghiêm túc nói vối giọng hết sức tự tin.
“Con không thể tưỡng tượng được sự
khủng bố của Tiểu Thắn đầu. Hoàng Sí,
Tiểu Thần là tướng lai của nhà họ Cổ”, Có
Vân Chu lau nước mắt, hit sâu một hơi, ánh
mắt cũng trở nên kiên định.
Đúng vậy, vừa nghĩ tối và nhắc tối Có
Thần, ánh mắt ông ta nhìn Có Hoàng Sí lại
trở nên lạnh lùng hơn.
Có Vân Chu cảm thấy, dù Hoàng Tấn có
có lỗi với Hoàng Sĩ, nhưng suy cho cùng,
Hoàng Sĩ vẫn không có chết trong tay
Hoàng Tấn. Hơn nữa, giờ Hoàng Tấn đã
chết, mọi thứ chỉ còn lại Hoàng Sĩ.
Mà thái độ của Hoàng Si rõ ràng là
không thèm quan tâm đến nhà họ Cổ. Thế
nên, nếu phải chọn lựa giữa Cổ Thần và
Hoàng Sĩ, thì đương nhiên ông ta sẽ chọn
Có Thần.
Có Hoàng Si không có cãi lại lời bố
mình, mọi thứ cử dựa vào nắm đấm để quyết định đi.
“Ông nội di, họ thật quá đáng, ba người
cấp lão tổ lại định đối phó với một thanh
niên chưa tối 10 ngàn tuổi. Điều này mà coi
được à?”, Mạc Thanh Nhạn đang đứng trên
không nghiền răng, hơi khó chịu nói: “Ông
nội, nhà họ Có thật là vô liêm si!”
dong ngắng đầu nhìn về phía ba lão tố.
Ba người này đều rất già, cả người tràn
ngập khí tức suy yếu đẩy tang thương,
thậm chí từ khí trên người còn nhiều hơn cả
cơn giận của họ. Song, họ đều là Hồng
Thiên chân chính, mà còn là Hồng Thiên
tầng năm.
Cành giới ấy cũng không thấp, phải biết
rằng, dù là đại trường lão ở tổng viện của
học viện Kỳ Nguyên cũng không phải là
Hồng Thiên tắng năm. Có lẽ Thái thượng
trưởng lão và viện trường kỳ trước là Mạc
Châm Sơn còn có thể đạt tối Hồng Thiên
tầng năm, nhưng cũng chỉ thể mà thôi.
Cả thành Kỳ Nguyên, có thể đứng ra nói
mình là Hồng Thiên tấng năm, hay cao hơn
nữa cũng chi khoảng mười người. Đây đã
coi như là sức chiến đấu mạnh nhất của cả
tòa thành.
Ba ông lão đó vừa xuất hiện, còn chưa
ra tay, chỉ có khí tức là nhắm vào Tô Minh
đã trực tiếp phong ấn không gian! Khóa
chặt một màng hư không, khiến tất cả mọi
pháp nguyên và pháp tắc trong vòng trăm
ngàn mét biến mất, cực kỳ khủng bố.
“Sư tôn, con đối phó được, người yên
tâm, con có thể giải quyết một cách dễ
dàng”, Tô Minh nói với Có Hoàng Sỉ đứng
cạnh. Sư tôn có ý tốt, muốn đổi mặt mọi
thứ vối mình, nhưng sự thật là đối thủ quá
mạnh, nếu người ra tay, chắc chắn sẽ
chẳng có ích gì, mà còn vưởng tay anh.
Có Hoàng Sí gật đầu, không có cậy
mạnh. Ông ta không thể gây trở ngại cho
đệ tự của mình được.
“Hoàng Sĩ, con đó! Chuyện cũ như mây
gió, mọi thứ đều đã qua, con cần gì phải
thế? Cần gì chứ? Đệ tử của con có yêu
nghiệt, biến thái đến máy cũng không thể
so với Tiểu Thần được đầu! Mặc dù Tiểu
Thần là con trai của Hoàng Tấn, nhưng ân
oán của thế hệ trước cũng không có liên
quan đến Tiểu Thần mà. Suy cho cùng, nó
cũng là cháu của con. Con làm thế là đang
ép mình chết trong tay nó đó!”, Có Văn Chu
đứng cạnh khóc rống, vừa tức giận, áy náy,
rồi rấm, lại hồi hận..
“Tuy Hoàng Sĩ chưa gặp cháu trai tên
Có Thần kia, nhưng, con nghĩ thằng bé
không thể so với nhóc Tô đâu”, Có Hoàng
Sí nghiêm túc nói vối giọng hết sức tự tin.
“Con không thể tưỡng tượng được sự
khủng bố của Tiểu Thắn đầu. Hoàng Sí,
Tiểu Thần là tướng lai của nhà họ Cổ”, Có
Vân Chu lau nước mắt, hit sâu một hơi, ánh
mắt cũng trở nên kiên định.
Đúng vậy, vừa nghĩ tối và nhắc tối Có
Thần, ánh mắt ông ta nhìn Có Hoàng Sí lại
trở nên lạnh lùng hơn.
Có Vân Chu cảm thấy, dù Hoàng Tấn có
có lỗi với Hoàng Sĩ, nhưng suy cho cùng,
Hoàng Sĩ vẫn không có chết trong tay
Hoàng Tấn. Hơn nữa, giờ Hoàng Tấn đã
chết, mọi thứ chỉ còn lại Hoàng Sĩ.
Mà thái độ của Hoàng Si rõ ràng là
không thèm quan tâm đến nhà họ Cổ. Thế
nên, nếu phải chọn lựa giữa Cổ Thần và
Hoàng Sĩ, thì đương nhiên ông ta sẽ chọn
Có Thần.
Có Hoàng Si không có cãi lại lời bố
mình, mọi thứ cử dựa vào nắm đấm để quyết định đi.
“Ông nội di, họ thật quá đáng, ba người
cấp lão tổ lại định đối phó với một thanh
niên chưa tối 10 ngàn tuổi. Điều này mà coi
được à?”, Mạc Thanh Nhạn đang đứng trên
không nghiền răng, hơi khó chịu nói: “Ông
nội, nhà họ Có thật là vô liêm si!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.