Chương 2064
Tô Minh
13/01/2022
Nhưng.
Ông ấy thờ phào nhẹ nhõm.
Phương Mộng Vũ trước mặt và trong ký
ức của ông, hay nói cách khác, Phương
Mộng Vũ trong trái tim ông ấy, không phải
một người.
“Mộng Vũ, tạo hóa trêu người, thua thì
phải nhận, giống như năm đó tôi bị phế bò,
rời khỏi thành Kỳ Nguyên như con chó chết.
Bây giờ, bà và Cố Hoàng Tấn thua rồi, bà
cũng phải nhận thua, Mộng Vũ, lên đường
bình an!”. Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào
Phương Mộng Vũ mà nói.
Ông ấy vừa dứt lời, Tô Minh mới thờ
phào, anh sợ sư tôn sẽ không thể hạ quyết
tâm.
“Không! Có Hoàng Si, tên phế vật nhà
ông! Ông thật sự muốn Phương Mộng Vũ
tôi chết sao? Ông thật sự thấy chết không
cứu sao? Có Hoàng Si, ha ha ha. tôi hận
ông! Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho
ông! Ha ha ha.. nguồn ấn chú, tôi sẽ không
lấy ra, có chết cũng sẽ không lấy ra, cả đời
này, ông đi mà sống nhờ ấn chú gia thân đi,
ha ha ha. Phương Mộng Vũ tuyệt vọng, ác
ý lên tối cực điểm, cả người tràn đấy sát
khí, giống như tầu hòa nhập ma.
“Phù:.
Tô Minh giớ tay chỉ một cái.
Một đường kiếm phong xuyên qua trán
Phương Mộng Vũ.
Giết cà thần hồn.
Còn việc Phương Mộng Vũ không
nguyện ý lấy ra nguồn chú nguyễn rủa của
sư tôn, cũng đã không còn quan trọng nữa
rồi.
Lấy ra thì càng tốt, không lấy ra thì chỉ
cần Phương Mộng Vũ và Cổ Hoàng Tấn, hai
người nắm giữ và khống chế nguồn chú
nguyễn rủa đều chết thìi lúc đó nguồn chủ
nguyễn rủa của sư tôn sẽ vô chủ, vậy thì,
bản thân hao phí chút tinh lực, cưỡng chế
xóa bỏ chú ấn trong cơ thể sư tôn, miễn
cưỡng cũng có thể làm được.
Chi vậy mà thôi!
“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng
bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút
tinh nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Có
Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão
tổ của Có gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để
toàn bộ nhà họ Có: Tô Minh quay đầu lại,
nhìn về phía Có Vân Chu mà lạnh lùng nói.
“Hahahaha. Hoàng Si, đây chính là
điều mà mày muốn sao? Nhà họ Có đã hết
rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao?
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc
em trai mày bao nhiều lần muốn phái người
đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã
không đi ngăn cần rồi, hahahaha, thật hối
hận mà!”, Có Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một
cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía
Cố Hoàng Sĩ, cười ha hà, không chút kiêng
kỵ mà cười lôn, nước mắt tuôn đẩy mặt,
mang theo một chút oán hận, và cà sự
phẫn nộ ngút trời.
“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”.
Có Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu
một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm
đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhồ cỏ tận gốc,
nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ
thẹn với lòng mình”.
“Haha. mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không
diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu
sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng
viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức,
không kiêng nề gì cả của mày so với Thần
Nhi của nhà họ Cổ có bao nhiêu phần
chênh lệch? Thiên tài? Yêu nghiệt? Hừ, có
thể sánh với Thần Nhi của nhà họ Có sao?
Sánh được sao?”, Có Vân Chu nhìn thật sâu
Có Hoàng Si một cái, rối dậm chân rời đi.
Tô Minh ngược lại không có ý nghĩ cũng
sẽ giết Có Vân Chu, nguyên nhân rất đơn
giản: Nếu như thực sự làm như vậy, sư tôn
sẽ không đồng ý, cũng sẽ không được
khuấy khỏa.
Sư tôn trọng tình trọng nghĩa.
Có Văn Chu dù sao cũng là bố của ông
ấy, hơn nữa, mặc dù không công bằng,
nhưng năm đó ông ấy cũng đã có ấy náy và
cũng đã cứu giúp sư tôn.
Đường nhiên, mặc dù không giết Có Vân
Chu, nhưng, trong cuộc thi ngày sau, Cổ
Thần kia, nhất định phải giết.
Mà giết chết Cổ Thần. thì Có Vân Chu
chắc cũng sẽ bị phế một cách triệt để rồi.
Ông ấy thờ phào nhẹ nhõm.
Phương Mộng Vũ trước mặt và trong ký
ức của ông, hay nói cách khác, Phương
Mộng Vũ trong trái tim ông ấy, không phải
một người.
“Mộng Vũ, tạo hóa trêu người, thua thì
phải nhận, giống như năm đó tôi bị phế bò,
rời khỏi thành Kỳ Nguyên như con chó chết.
Bây giờ, bà và Cố Hoàng Tấn thua rồi, bà
cũng phải nhận thua, Mộng Vũ, lên đường
bình an!”. Cố Hoàng Sí nhìn chằm chằm vào
Phương Mộng Vũ mà nói.
Ông ấy vừa dứt lời, Tô Minh mới thờ
phào, anh sợ sư tôn sẽ không thể hạ quyết
tâm.
“Không! Có Hoàng Si, tên phế vật nhà
ông! Ông thật sự muốn Phương Mộng Vũ
tôi chết sao? Ông thật sự thấy chết không
cứu sao? Có Hoàng Si, ha ha ha. tôi hận
ông! Tôi làm ma cũng sẽ không tha cho
ông! Ha ha ha.. nguồn ấn chú, tôi sẽ không
lấy ra, có chết cũng sẽ không lấy ra, cả đời
này, ông đi mà sống nhờ ấn chú gia thân đi,
ha ha ha. Phương Mộng Vũ tuyệt vọng, ác
ý lên tối cực điểm, cả người tràn đấy sát
khí, giống như tầu hòa nhập ma.
“Phù:.
Tô Minh giớ tay chỉ một cái.
Một đường kiếm phong xuyên qua trán
Phương Mộng Vũ.
Giết cà thần hồn.
Còn việc Phương Mộng Vũ không
nguyện ý lấy ra nguồn chú nguyễn rủa của
sư tôn, cũng đã không còn quan trọng nữa
rồi.
Lấy ra thì càng tốt, không lấy ra thì chỉ
cần Phương Mộng Vũ và Cổ Hoàng Tấn, hai
người nắm giữ và khống chế nguồn chú
nguyễn rủa đều chết thìi lúc đó nguồn chủ
nguyễn rủa của sư tôn sẽ vô chủ, vậy thì,
bản thân hao phí chút tinh lực, cưỡng chế
xóa bỏ chú ấn trong cơ thể sư tôn, miễn
cưỡng cũng có thể làm được.
Chi vậy mà thôi!
“Tiền bối, ông nên cảm thấy vui mừng
bởi người đối với sư tôn vẫn còn có chút
tinh nghĩa, bằng không, tôi nghĩ, người chết hôm nay tuyệt đối không phải chỉ có Có
Hoàng Tấn, Phương Mộng Vũ và mấy vị lão
tổ của Có gia đâu, tôi sẽ tiêu diệt triệt để
toàn bộ nhà họ Có: Tô Minh quay đầu lại,
nhìn về phía Có Vân Chu mà lạnh lùng nói.
“Hahahaha. Hoàng Si, đây chính là
điều mà mày muốn sao? Nhà họ Có đã hết
rồi! Đây chính là điều mà mày muốn sao?
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, năm đó, lúc
em trai mày bao nhiều lần muốn phái người
đi tìm mày, để diệt cỏ tận gốc mày, tao đã
không đi ngăn cần rồi, hahahaha, thật hối
hận mà!”, Có Vân Chu liếc nhìn Tô Minh một
cái, không nói gì, quay đầu lại, nhìn về phía
Cố Hoàng Sĩ, cười ha hà, không chút kiêng
kỵ mà cười lôn, nước mắt tuôn đẩy mặt,
mang theo một chút oán hận, và cà sự
phẫn nộ ngút trời.
“Bố, đây quả thực là điều con muốn!”.
Có Hoàng Sí trầm mặc một lúc, rồi gật đầu
một cách nghiêm túc: “Bố, cảm ơn bố năm
đó đã ngăn cản Hoàng Tấn nhồ cỏ tận gốc,
nhưng, hôm nay báo thù, con không hổ
thẹn với lòng mình”.
“Haha. mày quả là có một đồ đệ tốt, chỉ là, Thần Nhi không chết, Cố gia không
diệt. Thần Nhi đang bế quan, chẳng bao lâu
sẽ bế quan xong, trong cuộc thi của tổng
viện, mày sẽ biết đồ nhi phách lối quá mức,
không kiêng nề gì cả của mày so với Thần
Nhi của nhà họ Cổ có bao nhiêu phần
chênh lệch? Thiên tài? Yêu nghiệt? Hừ, có
thể sánh với Thần Nhi của nhà họ Có sao?
Sánh được sao?”, Có Vân Chu nhìn thật sâu
Có Hoàng Si một cái, rối dậm chân rời đi.
Tô Minh ngược lại không có ý nghĩ cũng
sẽ giết Có Vân Chu, nguyên nhân rất đơn
giản: Nếu như thực sự làm như vậy, sư tôn
sẽ không đồng ý, cũng sẽ không được
khuấy khỏa.
Sư tôn trọng tình trọng nghĩa.
Có Văn Chu dù sao cũng là bố của ông
ấy, hơn nữa, mặc dù không công bằng,
nhưng năm đó ông ấy cũng đã có ấy náy và
cũng đã cứu giúp sư tôn.
Đường nhiên, mặc dù không giết Có Vân
Chu, nhưng, trong cuộc thi ngày sau, Cổ
Thần kia, nhất định phải giết.
Mà giết chết Cổ Thần. thì Có Vân Chu
chắc cũng sẽ bị phế một cách triệt để rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.