Chương 2087
Tô Minh
13/01/2022
Vốn đĩ, quyền ý luân hổi của Lục Đạo
Luân Hồi Quyền đang bao phủ toàn trưởng,
tròn trính không một kẽ hờ đến từ Cố Thần
lại lập tức bị xuyên thùng!
Sau khi xuyên thùng là xé rách.
Phảng phát, ngay sau đó, cả bầu trời là
mây đen rậm rạp, khoành khắc này cùng
với một đâm của Tô Minh trực tiếp biến hóa
thành tinh không vạn l.
Bỗng nhiên chuyển biến, khiến trái tim
của người ta như muốn nổ tung.
Thấy quỷ rồi!
Không chỉ như vậy, tất cả mọi người đều
có thể nhìn thấy rõ ràng, một đâm tùy ý của Tô Minh đâm lên quyến ấn Lục Đạo Luân
Hồi Quyển khiến ánh sáng của quyền ấn đó
lập tức trở nên ảm đạm, sau đó, từng vết
nút dao động trên quyển ấn rồi không cam
lòng vỡ vụn, hóa thành hư vô.
“Không thể nào!”, Cố Thần thất thanh
gào rổng, cũng đã sợ hãi: “Cậu cũng nắm
giữ pháp nguyên luân hồi? Cn.. còn là Nhị
Đoạn hậu kỳ?”
Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được
pháp nguyên luân hồi của mình đang sợ
hãi, có chết anh ta cũng không dám tin!
Pháp nguyên luân hồi là con bài chưa lật
của anh ta, là sự kiêu ngạo của anh ta. Anh
ta luôn cho rằng, trong thế hệ trẻ, chỉ có
duy nhất một minh anh ta nắm giữ.
Không ng.
“Luyện được một bộ kiếm pháp, vừa hay
liên quan đến vài thứ về mặt luân hồi, nên
chỉ thoáng xem qua một chút pháp nguyên
luân hồi mà thôi, Tô Minh mìm cười: “Nếu
như anh có đủ thực lực, có lẽ tôi sẽ thưởng
cho anh trước khi chết được cảm nhận một
chút bộ kiếm pháp mà tôi luyện đó”, Tô
Minh tựa như đang nói chuyện với người
bạn cũ, cười nói rất bình thàn, giải thích một
câu.
Bộ kiếm pháp mà anh nhắc tới đương
nhiên chính là kiểm pháp Luân Hỏi. Cũng
đúng như những gì Tô Minh nói, là vì luyện
kiếm pháp Luân Hồi cho nên mối đọc sơ
qua một chút về pháp nguyên luân hồi, chỉ
vậy mà thôi, không phi do anhh cố ý.
về phần tại sao trực tiếp đạt tôi Nhị
Đoạn đình phong thì anh cũng không biết
nói thế nào, tạm chưa nói tối Tô Minh đứng
đầu về mặt thiên phú võ đạo, mà do có cây
Thế Giới nên cũng coi như là mèo mù vớ
phải cá rán! Cây Thế Giới vừa hay là vật chí
bảo liên quan đến phương diện sinh mệnh
lực. Con đường sinh mệnh ắt tự nhiên liên
thông với luân hồi.
Tô Minh có cây Thế Giới nên sẽ rất dễ
dàng trên con đường lĩnh ngộ pháp nguyên
luân hỏi!
Nói thực, trong vạn năm ở sau núi Kiếp
tông, đa số thời gian anhh đều dùng để rèn
luyện căn cơ và luyện thân thể, nếu anh bởt
thêm thời gian cho pháp nguyên luân hồi thì
bây giờ anh không phài đã nắm giữ Nhị Đoạn đình phong mà có thể là Tứ Đoạn,
Ngũ Đoạn rồi.
Trên võ trưởng, hàng tỷ người trước sau
như bị hóa đá.
Sự yêu nghiệt của Tô Minh, chí cường
của Tô Minh quả thực như thần ma!
Cho dù chi nhin, chỉ quan sát thôi cũng
tuyệt vọng.
Rất nhiều người không kiếm chế được
mà tưởng tượng, nếu như bàn thân là Có
Thần thì còn phải tuyệt vọng thế nào? Tự
sát cũng không kịp nữa nhì?
Cố Thần đã rất ưu tủ rất ưu tú, rất ưu
tú rồi!
Sao lại ngang trái gặp phải đúng
Tô Minh?
“Anh có về rất sợ tôi sẽ đánh cận chiến
với anh à?”, Tô Minh nhìn chằm chăm vào
Cố Thần, hỏi, có chút nghiền ngẫm: “Đáng
tiếc, e là không được rồi! Việc gì nên đối
mặt thì phải đổi mặt thôi! Thật không giấu
diểm, tôi quả thực rất giỏi cận c
rất thích cận chiến, cho nên, anh không
muốn cận chiến cũng không được, thật đó…”
“Xuy.” Cố Thần không nói gì thêm, tiếp
tục bạo lui! Nhưng đồng thời, trong lòng
không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, có
trực giác khủng khiếp đáng sợ.
Luân Hồi Quyền đang bao phủ toàn trưởng,
tròn trính không một kẽ hờ đến từ Cố Thần
lại lập tức bị xuyên thùng!
Sau khi xuyên thùng là xé rách.
Phảng phát, ngay sau đó, cả bầu trời là
mây đen rậm rạp, khoành khắc này cùng
với một đâm của Tô Minh trực tiếp biến hóa
thành tinh không vạn l.
Bỗng nhiên chuyển biến, khiến trái tim
của người ta như muốn nổ tung.
Thấy quỷ rồi!
Không chỉ như vậy, tất cả mọi người đều
có thể nhìn thấy rõ ràng, một đâm tùy ý của Tô Minh đâm lên quyến ấn Lục Đạo Luân
Hồi Quyển khiến ánh sáng của quyền ấn đó
lập tức trở nên ảm đạm, sau đó, từng vết
nút dao động trên quyển ấn rồi không cam
lòng vỡ vụn, hóa thành hư vô.
“Không thể nào!”, Cố Thần thất thanh
gào rổng, cũng đã sợ hãi: “Cậu cũng nắm
giữ pháp nguyên luân hồi? Cn.. còn là Nhị
Đoạn hậu kỳ?”
Nếu không phải rõ ràng cảm nhận được
pháp nguyên luân hồi của mình đang sợ
hãi, có chết anh ta cũng không dám tin!
Pháp nguyên luân hồi là con bài chưa lật
của anh ta, là sự kiêu ngạo của anh ta. Anh
ta luôn cho rằng, trong thế hệ trẻ, chỉ có
duy nhất một minh anh ta nắm giữ.
Không ng.
“Luyện được một bộ kiếm pháp, vừa hay
liên quan đến vài thứ về mặt luân hồi, nên
chỉ thoáng xem qua một chút pháp nguyên
luân hồi mà thôi, Tô Minh mìm cười: “Nếu
như anh có đủ thực lực, có lẽ tôi sẽ thưởng
cho anh trước khi chết được cảm nhận một
chút bộ kiếm pháp mà tôi luyện đó”, Tô
Minh tựa như đang nói chuyện với người
bạn cũ, cười nói rất bình thàn, giải thích một
câu.
Bộ kiếm pháp mà anh nhắc tới đương
nhiên chính là kiểm pháp Luân Hỏi. Cũng
đúng như những gì Tô Minh nói, là vì luyện
kiếm pháp Luân Hồi cho nên mối đọc sơ
qua một chút về pháp nguyên luân hồi, chỉ
vậy mà thôi, không phi do anhh cố ý.
về phần tại sao trực tiếp đạt tôi Nhị
Đoạn đình phong thì anh cũng không biết
nói thế nào, tạm chưa nói tối Tô Minh đứng
đầu về mặt thiên phú võ đạo, mà do có cây
Thế Giới nên cũng coi như là mèo mù vớ
phải cá rán! Cây Thế Giới vừa hay là vật chí
bảo liên quan đến phương diện sinh mệnh
lực. Con đường sinh mệnh ắt tự nhiên liên
thông với luân hồi.
Tô Minh có cây Thế Giới nên sẽ rất dễ
dàng trên con đường lĩnh ngộ pháp nguyên
luân hỏi!
Nói thực, trong vạn năm ở sau núi Kiếp
tông, đa số thời gian anhh đều dùng để rèn
luyện căn cơ và luyện thân thể, nếu anh bởt
thêm thời gian cho pháp nguyên luân hồi thì
bây giờ anh không phài đã nắm giữ Nhị Đoạn đình phong mà có thể là Tứ Đoạn,
Ngũ Đoạn rồi.
Trên võ trưởng, hàng tỷ người trước sau
như bị hóa đá.
Sự yêu nghiệt của Tô Minh, chí cường
của Tô Minh quả thực như thần ma!
Cho dù chi nhin, chỉ quan sát thôi cũng
tuyệt vọng.
Rất nhiều người không kiếm chế được
mà tưởng tượng, nếu như bàn thân là Có
Thần thì còn phải tuyệt vọng thế nào? Tự
sát cũng không kịp nữa nhì?
Cố Thần đã rất ưu tủ rất ưu tú, rất ưu
tú rồi!
Sao lại ngang trái gặp phải đúng
Tô Minh?
“Anh có về rất sợ tôi sẽ đánh cận chiến
với anh à?”, Tô Minh nhìn chằm chăm vào
Cố Thần, hỏi, có chút nghiền ngẫm: “Đáng
tiếc, e là không được rồi! Việc gì nên đối
mặt thì phải đổi mặt thôi! Thật không giấu
diểm, tôi quả thực rất giỏi cận c
rất thích cận chiến, cho nên, anh không
muốn cận chiến cũng không được, thật đó…”
“Xuy.” Cố Thần không nói gì thêm, tiếp
tục bạo lui! Nhưng đồng thời, trong lòng
không hiểu sao lại có cảm giác sợ hãi, có
trực giác khủng khiếp đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.