Chương 2088
Tô Minh
13/01/2022
Vừa mới bạo lui.
“Pháp Nguyên Trường Hà, bao phủ”, Tô
Minh thàn thiên phun ra mấy chữ.
Lập tức.
Đất trời đều bị niêm kết dày đặc.
Cả nển văn minh đều phàng phát bị bao
phù, trói buộc, khóa chặt.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có
cảm giác giãy dụa không nói nên lời, nhưng
có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra
được.
Hơn nữa, rõ ràng xung quanh đều là
những võ già khác, rõ ràng người đông
nghìn nghịt, người chen người, nhưng giờ
phút này nhìn những võ giả khác bên cạnh
như nhìn cănh tượng huyến ào vậy, chỉ thấy
mơ hồ nhìn được nhưng không thể giao
lưu..
“Cà.. cả.. cả thành Kỳ Nguyên đều..
đều bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, khóa chặt rồi! Việc này sao có thể? Đây là
chuyện đùa hay gi?!”, Hà Nhiếp đầu lưỡi run
rẩy, toàn thân run run, mặt cắt không được
giọt máu, sợ tối nỗi suýt chút nữa thì quỳ
xụp xuống. Bản thân Hà Nhiếp cũng không
thể giãy dụa, còn lâu mới làm được, khoảnh
khắc này, ông ta rất chắc chắn, sự sống
chết của bàn thân chỉ trong một ý niệm của
Tô Minh, thậm chí, mạng sống của tất cả
mọi người có mặt ở đó, của tất cả người
dân trong thành Kỳ Nguyên đều chỉ dựa
vào một ý niệm của Tô Minh.
“Hàng vạn loại quy luật ngưng kết, lột
xác thành sự ngưng kết của hàng ngàn loại
pháp nguyên tinh túy, cuối cùng hình thành
nên Pháp Tắc Trường Hà.”, Hà Nhiếp cũng
rất có kiến thức, trực tiếp phán đoán ra
Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thuộc lọai
cấp độ gì.
Mà càng phán đoán lại càng tuyệt vọng,
càng cảm thấy hoang đường.
Pháp nguyên cao cấp hơn quy luật, là
bàn tiến hóa của quy luật, vì thế, chùng loại
của pháp nguyên cũng it hơn quy luật, rất
nhiều quy luật lĩnh ngộ đến cuối cùng đều là một loại pháp nguyên. Chính vì vậy, pháp
nguyên hàm chứa kim lượng đặc biệt cao.
Rất nhiều thời điểm, nấm vững mấy
chục loại pháp nguyên đã đủ điên rổ lắm
rồi, vậy mà còn có thể ngưng tụ ra Pháp
Nguyên Trường Hà nữa.
Pháp Nguyên Trường Hà hàng ngàn
loại? Đây không phải là tán hướu tán vượn
sao? Nhưng hiện tại lại đúng là sự thật.
Ngoài ra, cho dù một võ già thật sự có
thể thực hiện được hàng ngàn loại pháp
nguyên, nhưng làm sao để kết hợp được
hàng ngàn loại pháp nguyên này lại với
nhau? Làm thế nào để không bài xích nhau
mà ngược lại còn tương trợ, đoàn kết với
nhau? Đây căn bàn là một chuyện không có
khả năng xảy ra, nhưng Tô Minh, một thanh
niên mới 1 vạn tuổi không thể trẻ hơn được
nữa lại làm được rồi.
“Anh xem, bây giờ anh muốn trốn tránh
cận chiến, còn có thể nữa không? Cho nên
nói, thứ nên đối mặt thì phải đối mặt thôi”,
Tô Minh không quan tâm người khác nghĩ
thế nào, anh tựa như thuấn di tự do xuyên
qua Pháp Nguyên Trường Hà của mình, là chủ nhân của Pháp Nguyên Trường Hà, ở trong sân nhà của chính mình, đó mới là vị thần chân chính.
Cổ Thần dùng hết toàn lực để vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng cũng chi vô ích mà thôi.
Bởi vì đang bị Pháp Nguyên Trường Hà
trói chặt, nên tốc độ của anh ta đã giảm
mất chín phần, chậm như một con rủa.
Anh ta trở mắt nhìn Tô Minh đứng ngay trước mặt mình.
“Pháp Nguyên Trường Hà, bao phủ”, Tô
Minh thàn thiên phun ra mấy chữ.
Lập tức.
Đất trời đều bị niêm kết dày đặc.
Cả nển văn minh đều phàng phát bị bao
phù, trói buộc, khóa chặt.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều có
cảm giác giãy dụa không nói nên lời, nhưng
có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra
được.
Hơn nữa, rõ ràng xung quanh đều là
những võ già khác, rõ ràng người đông
nghìn nghịt, người chen người, nhưng giờ
phút này nhìn những võ giả khác bên cạnh
như nhìn cănh tượng huyến ào vậy, chỉ thấy
mơ hồ nhìn được nhưng không thể giao
lưu..
“Cà.. cả.. cả thành Kỳ Nguyên đều..
đều bị Pháp Nguyên Trường Hà bao phủ, khóa chặt rồi! Việc này sao có thể? Đây là
chuyện đùa hay gi?!”, Hà Nhiếp đầu lưỡi run
rẩy, toàn thân run run, mặt cắt không được
giọt máu, sợ tối nỗi suýt chút nữa thì quỳ
xụp xuống. Bản thân Hà Nhiếp cũng không
thể giãy dụa, còn lâu mới làm được, khoảnh
khắc này, ông ta rất chắc chắn, sự sống
chết của bàn thân chỉ trong một ý niệm của
Tô Minh, thậm chí, mạng sống của tất cả
mọi người có mặt ở đó, của tất cả người
dân trong thành Kỳ Nguyên đều chỉ dựa
vào một ý niệm của Tô Minh.
“Hàng vạn loại quy luật ngưng kết, lột
xác thành sự ngưng kết của hàng ngàn loại
pháp nguyên tinh túy, cuối cùng hình thành
nên Pháp Tắc Trường Hà.”, Hà Nhiếp cũng
rất có kiến thức, trực tiếp phán đoán ra
Pháp Tắc Trường Hà của Tô Minh thuộc lọai
cấp độ gì.
Mà càng phán đoán lại càng tuyệt vọng,
càng cảm thấy hoang đường.
Pháp nguyên cao cấp hơn quy luật, là
bàn tiến hóa của quy luật, vì thế, chùng loại
của pháp nguyên cũng it hơn quy luật, rất
nhiều quy luật lĩnh ngộ đến cuối cùng đều là một loại pháp nguyên. Chính vì vậy, pháp
nguyên hàm chứa kim lượng đặc biệt cao.
Rất nhiều thời điểm, nấm vững mấy
chục loại pháp nguyên đã đủ điên rổ lắm
rồi, vậy mà còn có thể ngưng tụ ra Pháp
Nguyên Trường Hà nữa.
Pháp Nguyên Trường Hà hàng ngàn
loại? Đây không phải là tán hướu tán vượn
sao? Nhưng hiện tại lại đúng là sự thật.
Ngoài ra, cho dù một võ già thật sự có
thể thực hiện được hàng ngàn loại pháp
nguyên, nhưng làm sao để kết hợp được
hàng ngàn loại pháp nguyên này lại với
nhau? Làm thế nào để không bài xích nhau
mà ngược lại còn tương trợ, đoàn kết với
nhau? Đây căn bàn là một chuyện không có
khả năng xảy ra, nhưng Tô Minh, một thanh
niên mới 1 vạn tuổi không thể trẻ hơn được
nữa lại làm được rồi.
“Anh xem, bây giờ anh muốn trốn tránh
cận chiến, còn có thể nữa không? Cho nên
nói, thứ nên đối mặt thì phải đối mặt thôi”,
Tô Minh không quan tâm người khác nghĩ
thế nào, anh tựa như thuấn di tự do xuyên
qua Pháp Nguyên Trường Hà của mình, là chủ nhân của Pháp Nguyên Trường Hà, ở trong sân nhà của chính mình, đó mới là vị thần chân chính.
Cổ Thần dùng hết toàn lực để vùng vẫy trong tuyệt vọng.
Nhưng cũng chi vô ích mà thôi.
Bởi vì đang bị Pháp Nguyên Trường Hà
trói chặt, nên tốc độ của anh ta đã giảm
mất chín phần, chậm như một con rủa.
Anh ta trở mắt nhìn Tô Minh đứng ngay trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.