Chương 2130
Tô Minh
13/01/2022
Hồng Nhàn cậy minh có thiên phú võ đạo, cậy bà nội
là lão Hồng nên máy năm nay vô cũng hồng hách ở
Chúng Sinh các. Diễm Huyền Kinh luôn thấy bắt mãn
nhưng ông ta là lào tiến bối nên không thế ra tay đói phó
với cô ta.
Chứ càng không nói đến việc Diễm Huyển Kinh cũng
không thích lão Hồng. Bà lão này rất cái căm, máy năm
nay cậy mình là thái thượng trường lão nên tư lợi rất
nhiều cho châu gãi mình. Kho báu vật và Tâng Kinh các
cũng sắp biến thành nơi ở riêng của cô ta rồi.
Trong đại điện Chúng Sinh vẫn ở trong trạng thái yên
tinh, chỉ còn lại những ánh mất trợn trừng về phía Tô Minh.
Đến khi.
“Rầm!”, cửa đại điện Chúng Sinh bị đẩy ra, một bà
lão như núi lửa thần ma phun trào xuất hiện trước mặt
tất cả mọi người. Bà lão mặc áo vài thô sa, tay cắm gây
màu tím, tóc bạc, trên khuôn mặt già nua sản sùi như và
cây đầy vẻ lạnh lùng và sát khí sục sối. Thậm chí đôi mất
trấm đục còn đô ứng, khí tức trên người toát ra vô cùng
khủng khiếp. Trong đại điện Chúng Sinh, ngoài Tô Minh
và Mạc Thanh Nhạn được Tô Minh bảo vệ và đám Đại
Các chủ Phùng Giao thì tất cả những người khác đều
không kim nổi mà lài tại về sau, thậm chí nôn ra máu, có người bay ra ngoài, có người mềm nhữn quỷ sụp xuồng đất.
Bà lão này tất nhiên là lão Hồng.
Bà ta phẫn nộ, chỉ toát ra khi tức đã khiến 300 người
ở đây đều bị thương.
“Đó đáng chết”, bà ta nhin chắm chăm vào Tô Minh,
sau đó thân hình đột nhiên biến mất. Chi cảm thấy có
một luồng khí bổ nhào về phía Tô Minh, dường như có
một khí tức vô cùng mạnh trấn áp Tô Minh, không hể
kiêng kị và nướng tay.
Nhưng.
Thoắt cái lão Hồng lại xuất hiện trước mặt Tô Minh,
mặt đối mặt. Trong lúc định ra tay thì một bóng hình
chắn ở phía trước Tô Minh, đó chính là Diễm Huyến Kinh.
“Bụp.; quyền chứa đựng sự phẫn nộ của lão Hồng
dễ dàng bị Diễm Huyến Kinh chặn lại.
Thậm chí, Diễm Huyền Kinh còn không phải dùng
đến ngọn lửa.
Đại Các chủ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này không
kim nổi mà nuốt nước bọt ứng ực, có chứt kinh hãi và
chấn động bởi thực lực của Diểm Huyến Kinh. Dường
như Diễm Huyền Kinh mạnh hơn rồi, vì vậy lúc này trong
lòng lại dấy lên vẻ căn hận và phẫn nộ với ông ta.
“Bà Hồng! Thật không ngờ bà lại vô liêm si như vậy!
Thân là lão tiến bối lại ra tay với một tiểu bối, bà cũng chi
được thế thái sao”, Diễm Huyền Kinh hữ lạnh một tiếng,
nói với giọng khinh bỉ.
“Diễm Huyến Kinht Cháu gái của bốn tọa chết rối,
châu gái duy nhất đẩy. Hôm nay bổn tọa nhất định phải
giết chết thàng nhóc này. Ông nhất định muốn ngăn căn
sao, vậy thì quyết chiến một trận đi, khuôn mặt của lão
Hồng không ngừng run rấy, sát khí oán độc. Bà ta nhìn
chằm chằm vào Diễm Huyển Kinh, con người trắm đục đỏ
ứng, tràn đầy vẽ điên cuống và kiên định. Trong lúc nói,
không gian xung quanh bà ta đều mang theo khí tức hủy
diệt.
“Chiến thì chiến, chả lẽ tôi lại sợ bà chắc? Vẫn câu nói
cũ, cháu gái của bà chết là đáng đối, chết cũng đúng,
đáng lẽ phải chết từ lâu rór, Diễm Huyền Kinh cười mia,
nói với giọng không kiêng kị.
Lời nói vừa dứt thì đến Tô Minh cũng không kìm nổi
mà thấy đầu ác choáng váng.
Chẳng trách sư tôn lại có nhiều kẻ thủ trong Chúng
Sinh các đến vậy.
Miệng lưỡi nói năng cũng bạo gồm!
Chọc giận người ta thì mới chịu!
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy rất sưởng tai. Hồng Nhàn
đáng đãi. Nhưng nếu cô t chết là a không liểu mạng ra tay
thì cũng không đến nỗi bị minh giết chết. Vậy không phải
đáng chết thì là cái gi?
là lão Hồng nên máy năm nay vô cũng hồng hách ở
Chúng Sinh các. Diễm Huyền Kinh luôn thấy bắt mãn
nhưng ông ta là lào tiến bối nên không thế ra tay đói phó
với cô ta.
Chứ càng không nói đến việc Diễm Huyển Kinh cũng
không thích lão Hồng. Bà lão này rất cái căm, máy năm
nay cậy mình là thái thượng trường lão nên tư lợi rất
nhiều cho châu gãi mình. Kho báu vật và Tâng Kinh các
cũng sắp biến thành nơi ở riêng của cô ta rồi.
Trong đại điện Chúng Sinh vẫn ở trong trạng thái yên
tinh, chỉ còn lại những ánh mất trợn trừng về phía Tô Minh.
Đến khi.
“Rầm!”, cửa đại điện Chúng Sinh bị đẩy ra, một bà
lão như núi lửa thần ma phun trào xuất hiện trước mặt
tất cả mọi người. Bà lão mặc áo vài thô sa, tay cắm gây
màu tím, tóc bạc, trên khuôn mặt già nua sản sùi như và
cây đầy vẻ lạnh lùng và sát khí sục sối. Thậm chí đôi mất
trấm đục còn đô ứng, khí tức trên người toát ra vô cùng
khủng khiếp. Trong đại điện Chúng Sinh, ngoài Tô Minh
và Mạc Thanh Nhạn được Tô Minh bảo vệ và đám Đại
Các chủ Phùng Giao thì tất cả những người khác đều
không kim nổi mà lài tại về sau, thậm chí nôn ra máu, có người bay ra ngoài, có người mềm nhữn quỷ sụp xuồng đất.
Bà lão này tất nhiên là lão Hồng.
Bà ta phẫn nộ, chỉ toát ra khi tức đã khiến 300 người
ở đây đều bị thương.
“Đó đáng chết”, bà ta nhin chắm chăm vào Tô Minh,
sau đó thân hình đột nhiên biến mất. Chi cảm thấy có
một luồng khí bổ nhào về phía Tô Minh, dường như có
một khí tức vô cùng mạnh trấn áp Tô Minh, không hể
kiêng kị và nướng tay.
Nhưng.
Thoắt cái lão Hồng lại xuất hiện trước mặt Tô Minh,
mặt đối mặt. Trong lúc định ra tay thì một bóng hình
chắn ở phía trước Tô Minh, đó chính là Diễm Huyến Kinh.
“Bụp.; quyền chứa đựng sự phẫn nộ của lão Hồng
dễ dàng bị Diễm Huyến Kinh chặn lại.
Thậm chí, Diễm Huyền Kinh còn không phải dùng
đến ngọn lửa.
Đại Các chủ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này không
kim nổi mà nuốt nước bọt ứng ực, có chứt kinh hãi và
chấn động bởi thực lực của Diểm Huyến Kinh. Dường
như Diễm Huyền Kinh mạnh hơn rồi, vì vậy lúc này trong
lòng lại dấy lên vẻ căn hận và phẫn nộ với ông ta.
“Bà Hồng! Thật không ngờ bà lại vô liêm si như vậy!
Thân là lão tiến bối lại ra tay với một tiểu bối, bà cũng chi
được thế thái sao”, Diễm Huyền Kinh hữ lạnh một tiếng,
nói với giọng khinh bỉ.
“Diễm Huyến Kinht Cháu gái của bốn tọa chết rối,
châu gái duy nhất đẩy. Hôm nay bổn tọa nhất định phải
giết chết thàng nhóc này. Ông nhất định muốn ngăn căn
sao, vậy thì quyết chiến một trận đi, khuôn mặt của lão
Hồng không ngừng run rấy, sát khí oán độc. Bà ta nhìn
chằm chằm vào Diễm Huyển Kinh, con người trắm đục đỏ
ứng, tràn đầy vẽ điên cuống và kiên định. Trong lúc nói,
không gian xung quanh bà ta đều mang theo khí tức hủy
diệt.
“Chiến thì chiến, chả lẽ tôi lại sợ bà chắc? Vẫn câu nói
cũ, cháu gái của bà chết là đáng đối, chết cũng đúng,
đáng lẽ phải chết từ lâu rór, Diễm Huyền Kinh cười mia,
nói với giọng không kiêng kị.
Lời nói vừa dứt thì đến Tô Minh cũng không kìm nổi
mà thấy đầu ác choáng váng.
Chẳng trách sư tôn lại có nhiều kẻ thủ trong Chúng
Sinh các đến vậy.
Miệng lưỡi nói năng cũng bạo gồm!
Chọc giận người ta thì mới chịu!
Nhưng Tô Minh lại cảm thấy rất sưởng tai. Hồng Nhàn
đáng đãi. Nhưng nếu cô t chết là a không liểu mạng ra tay
thì cũng không đến nỗi bị minh giết chết. Vậy không phải
đáng chết thì là cái gi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.