Chương 2133
Tô Minh
13/01/2022
Lúc này, đầu chỉ riêng bà lão Hồng im lặng, cả những
kẻ đang lén lút quan sát vị Thái thượng trường lão này và
đám người Các chủ đang ở bên trong Chúng Sinh các
đều ngừng thờ, có một sự rung động không thế tà bằng
lới đang trỗi dậy trong lòng họ, lòng bọn họ đang rồi bởi,
bọn họ không dám tin và cũng không thể chấp nhận được
sự đáng sợ của Diễm Huyển Kinh.
Trước đây, bọn họ vốn đã bị Diễm Huyền Kinh bắt nạt,
trước đây, Diễm Huyền Kinh vốn đã không kiêng nế bất
kỳ ai rồi, bây giờ thì hay rồi, sợ là ông ta sẽ tiếp tục đề
đầu cười cổ tất cả mọi người ở đây.
“Lão Diễm, tôi cầu xin ông! Ông có biết rằng cả cuộc
đời của bà già này chỉ có một người thân duy nhất là con
bé không! Lão Diễm, chỉ cần ông không ngăn cần ôi, để
cho tôi đi giết kẻ thủ, bà lão này có thể lập lới thé, từ nay
về sau, không màng sống chết mà đi theo ông!”, giọng
của bà lão Hồng khăn khàn, trong giọng nói của bà ta có
sự van xin, thân hình già nua của bà ta đang run lấy bẩy,
hận không thế quỳ gối dưới chân Diễm Huyền Kinh.
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, bà sẽ không chỉ
mất đi một đứa cháu gái thôi đầu, ngay cả bà, lão phu
cũng giết. Lại còn không màng sống chết mà đi theo lão
phu à? Bà có xứng không? Bà lão Hồng à, bà và cháu gái
của bà đúng là giống y hệt nhau, còn cho rằng bàn thân
minh là thiên hạ vô địch chắc”, Diễm Huyền Kinh không
thèm nế mặt, nói: “Hơn nữa, cho dù lão phu có tránh
sang một bên thi bà có chắc rằng bà sẽ giết được thàng
nhóc họ Tô kia không? Đứng tự rước thêm nhục nữa,
nhân lúc lão phu còn chưa ra tay với bà, bà hãy mau cút
Diễm Huyền Kinh không phải là loại ngang ngược và
cậy mạnh bình thường.
Nhin dáng về châm biếm người khác không nề nang ai
của ông ta, chỉ còn kém một bước là chỉ thẳng vào mặt
của bà lão Hồng mà buông lời si nhục mà thôi.
Cà người bà lão Hồng run rấy như đang bị sấm sét
đánh trúng, khuôn mặt già nua của bà ta cát không còn
một giọt máu, vặn vẹo đến mức biến dạng, bà ta anhin
chăm chủ vào ánh mắt của Diễm Huyền Kinh, sau đó liếc
Tô Minh một cái và xoay người rời đi.
“Ánh mắt của bà già này hơi đáng sợ, nhố cò phài nhố
tận gốc, chỉ bằng ảnh mát lúc này của bà ta, minh cũng
sẽ không để bà ta sống sót, nhất định phải tim cơ hội giết
chết mụ, nói cách khác, đám lào già này nhất định sẽ
dùng mưu hèn kế bắn đi hại thắng nhóc họ Tô kia, thật là
làm người ta phải đau đầu mà”, Diễm Huyến Kinh nhìn
theo bóng lưng của bà lão Hồng, trong lòng ông ta liền
suy nghĩ như vậy.
Diễm Huyền Kinh hận không thể ngay lập tức ra tay
xử lý bà lão Hồng, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ còn
chưa thể làm như vậy được, tuy ở Chủng Sinh các, ông ta
không cần phải kiêng dè bất kỳ ai nhưng cũng hoàn toàn
không thể lấy một địch mười được, các vị Thái thượng
trường lão của Chúng Sinh các cũng không hề đơn giản.
Giờ phút này, hình như tất cả Thái thượng trường lão
đều đang tập trung ở một nổi nào đó để quan sát ông ta,
nếu ông ta thật sự động đến bà lão Hồng thì tất cả những
vị Thái thượng trường lão khác đều sẽ ra tay.
kẻ đang lén lút quan sát vị Thái thượng trường lão này và
đám người Các chủ đang ở bên trong Chúng Sinh các
đều ngừng thờ, có một sự rung động không thế tà bằng
lới đang trỗi dậy trong lòng họ, lòng bọn họ đang rồi bởi,
bọn họ không dám tin và cũng không thể chấp nhận được
sự đáng sợ của Diễm Huyển Kinh.
Trước đây, bọn họ vốn đã bị Diễm Huyền Kinh bắt nạt,
trước đây, Diễm Huyền Kinh vốn đã không kiêng nế bất
kỳ ai rồi, bây giờ thì hay rồi, sợ là ông ta sẽ tiếp tục đề
đầu cười cổ tất cả mọi người ở đây.
“Lão Diễm, tôi cầu xin ông! Ông có biết rằng cả cuộc
đời của bà già này chỉ có một người thân duy nhất là con
bé không! Lão Diễm, chỉ cần ông không ngăn cần ôi, để
cho tôi đi giết kẻ thủ, bà lão này có thể lập lới thé, từ nay
về sau, không màng sống chết mà đi theo ông!”, giọng
của bà lão Hồng khăn khàn, trong giọng nói của bà ta có
sự van xin, thân hình già nua của bà ta đang run lấy bẩy,
hận không thế quỳ gối dưới chân Diễm Huyền Kinh.
“Đừng nói những lời vô nghĩa đó nữa, bà sẽ không chỉ
mất đi một đứa cháu gái thôi đầu, ngay cả bà, lão phu
cũng giết. Lại còn không màng sống chết mà đi theo lão
phu à? Bà có xứng không? Bà lão Hồng à, bà và cháu gái
của bà đúng là giống y hệt nhau, còn cho rằng bàn thân
minh là thiên hạ vô địch chắc”, Diễm Huyền Kinh không
thèm nế mặt, nói: “Hơn nữa, cho dù lão phu có tránh
sang một bên thi bà có chắc rằng bà sẽ giết được thàng
nhóc họ Tô kia không? Đứng tự rước thêm nhục nữa,
nhân lúc lão phu còn chưa ra tay với bà, bà hãy mau cút
Diễm Huyền Kinh không phải là loại ngang ngược và
cậy mạnh bình thường.
Nhin dáng về châm biếm người khác không nề nang ai
của ông ta, chỉ còn kém một bước là chỉ thẳng vào mặt
của bà lão Hồng mà buông lời si nhục mà thôi.
Cà người bà lão Hồng run rấy như đang bị sấm sét
đánh trúng, khuôn mặt già nua của bà ta cát không còn
một giọt máu, vặn vẹo đến mức biến dạng, bà ta anhin
chăm chủ vào ánh mắt của Diễm Huyền Kinh, sau đó liếc
Tô Minh một cái và xoay người rời đi.
“Ánh mắt của bà già này hơi đáng sợ, nhố cò phài nhố
tận gốc, chỉ bằng ảnh mát lúc này của bà ta, minh cũng
sẽ không để bà ta sống sót, nhất định phải tim cơ hội giết
chết mụ, nói cách khác, đám lào già này nhất định sẽ
dùng mưu hèn kế bắn đi hại thắng nhóc họ Tô kia, thật là
làm người ta phải đau đầu mà”, Diễm Huyến Kinh nhìn
theo bóng lưng của bà lão Hồng, trong lòng ông ta liền
suy nghĩ như vậy.
Diễm Huyền Kinh hận không thể ngay lập tức ra tay
xử lý bà lão Hồng, nhưng thật đáng tiếc, bây giờ còn
chưa thể làm như vậy được, tuy ở Chủng Sinh các, ông ta
không cần phải kiêng dè bất kỳ ai nhưng cũng hoàn toàn
không thể lấy một địch mười được, các vị Thái thượng
trường lão của Chúng Sinh các cũng không hề đơn giản.
Giờ phút này, hình như tất cả Thái thượng trường lão
đều đang tập trung ở một nổi nào đó để quan sát ông ta,
nếu ông ta thật sự động đến bà lão Hồng thì tất cả những
vị Thái thượng trường lão khác đều sẽ ra tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.