Chương 2151
Tô Minh
13/01/2022
Lúc này.
Ở vùng đất Khôi Tiên.
“Tô Minh, kỳ là thật, tại sao lại yên tĩnh như thế?”, Mạc
Thanh Nhạn cảm thấy ngọt ngào và ẩm áp khi được cùng
Tô Minh tay trong tay, nhưng đi được một lúc, cô ta không
chịu nổi nên phải dừng lại, cảm thấy hơi căng thẳng và
khó hiểu.
Theo lẽ thường thì không thế nào có sinh linh như yêu
thủ hay tinh quải xuất hiện trong khu rừng cực kỳ rậm rạp
và còn đậm khí Tiên Linh phía trước được.
Dù đúng là không có.
Nhưng lại giống như một vùng đất chết.
Im lặng đến đáng sợ.
Thật quá bất thường.
“Thanh Nhạn, khả năng quan sát của em khá đấy, Tô
Minh mim cười.
Lúc đang nói chuyện thi đột nhiên.
Tô Minh kéo Mạc Thanh Nhạn trở lại. Mạc Thanh Nhạn
vốn dĩ đang đi bên trái Tô Minh đột nhiên mất thăng
bằng, bị Tô Minh kéo sang bên còn lại và còn được anh
ôm lấy bằng một tay. Mạc Thanh Nhạn vẫn chưa kịp hiểu
ra chuyện gì thì đột nhiên một tiếng “vừ” chói tai vụt qua,
phá tan bấu không khí yên tình. Một bóng người bằng kim
loại màu đen ngòm xuất hiện ở vị trí Mạc Thanh Nhạn
đứng lúc nãy và đứng ngãy ra ở đó, không hề động đậy,
cũng không lên tiếng. Đáng chủ ý hơn là, ngực của hắn ta
đã bị nắm đấm của Tô Minh đấm thùng.
“Tõ Minh. Đầu ác Mạc Thanh Nhạn ủ lên, cô ta vừa kinh hãi, vừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói
gi thì đột nhiên cô ta lại có cảm giác cơ thể minh được Tô
Minh ôm lấy và đột ngột lửi về sau. Cùng lúc đó, một
tiếng “vừ” nữa lại vang lên, lần này, Mạc Thanh Nhạn đã
nhìn thấy rất chân thực, lúc Tô Minh ôm tấy cô ta và lùi về
sau thì tay còn lại của Tô Minh đã nhẹ nhàng chỉ về phía
trước.
Một tia sáng phóng ra từ đầu ngón tay trò của Tô
Minh, chuẩn xác xuyên thông bóng người đột ngột xuất
hiện phía trước đó, vẫn là một người bằng kim loại đen
nhánh. Lần này anh đã chọc thủng cổ của đối phương,
cắt đứt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc Tô Minh ôm Mạc Thanh Nhạn đột ngột lài vé sau
thì đột nhiên khom người, đương nhiên là anh cũng kéo
Mạc Thanh Nhạn cùng khom xuống cũng mình. Lúc họ
vừa mới khom người xuống thì một lưỡi kiểm sắc bén,
lạnh buốt xương đã vựt qua sát ngay phía trên cơ thể họ.
Chuyện đó xây ra quá bất ngỡ và không có bất cử dấu
hiệu nào, hơn nữa còn âm thẩm, không một tiếng động,
mặt của Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch, quá nguy hiểm.
Nhưng Tô Minh lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, nếu
như nhất định phải bàn đến trạng thái của anh thi chắc là
trong lòng đang cảm thấy rất bực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mát của Tô Minh đã phát ra
ánh kiếm, hai luống ánh kiếm nhắm thẳng vào người đã
đm lén họ, lại là một bóng người kim loại đen ngòm. Hai
ảnh kiếm cử như chém lên miềng đậu phụ, xuyên thủng
đầu của người kim loại đó.
Ở vùng đất Khôi Tiên.
“Tô Minh, kỳ là thật, tại sao lại yên tĩnh như thế?”, Mạc
Thanh Nhạn cảm thấy ngọt ngào và ẩm áp khi được cùng
Tô Minh tay trong tay, nhưng đi được một lúc, cô ta không
chịu nổi nên phải dừng lại, cảm thấy hơi căng thẳng và
khó hiểu.
Theo lẽ thường thì không thế nào có sinh linh như yêu
thủ hay tinh quải xuất hiện trong khu rừng cực kỳ rậm rạp
và còn đậm khí Tiên Linh phía trước được.
Dù đúng là không có.
Nhưng lại giống như một vùng đất chết.
Im lặng đến đáng sợ.
Thật quá bất thường.
“Thanh Nhạn, khả năng quan sát của em khá đấy, Tô
Minh mim cười.
Lúc đang nói chuyện thi đột nhiên.
Tô Minh kéo Mạc Thanh Nhạn trở lại. Mạc Thanh Nhạn
vốn dĩ đang đi bên trái Tô Minh đột nhiên mất thăng
bằng, bị Tô Minh kéo sang bên còn lại và còn được anh
ôm lấy bằng một tay. Mạc Thanh Nhạn vẫn chưa kịp hiểu
ra chuyện gì thì đột nhiên một tiếng “vừ” chói tai vụt qua,
phá tan bấu không khí yên tình. Một bóng người bằng kim
loại màu đen ngòm xuất hiện ở vị trí Mạc Thanh Nhạn
đứng lúc nãy và đứng ngãy ra ở đó, không hề động đậy,
cũng không lên tiếng. Đáng chủ ý hơn là, ngực của hắn ta
đã bị nắm đấm của Tô Minh đấm thùng.
“Tõ Minh. Đầu ác Mạc Thanh Nhạn ủ lên, cô ta vừa kinh hãi, vừa như muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp nói
gi thì đột nhiên cô ta lại có cảm giác cơ thể minh được Tô
Minh ôm lấy và đột ngột lửi về sau. Cùng lúc đó, một
tiếng “vừ” nữa lại vang lên, lần này, Mạc Thanh Nhạn đã
nhìn thấy rất chân thực, lúc Tô Minh ôm tấy cô ta và lùi về
sau thì tay còn lại của Tô Minh đã nhẹ nhàng chỉ về phía
trước.
Một tia sáng phóng ra từ đầu ngón tay trò của Tô
Minh, chuẩn xác xuyên thông bóng người đột ngột xuất
hiện phía trước đó, vẫn là một người bằng kim loại đen
nhánh. Lần này anh đã chọc thủng cổ của đối phương,
cắt đứt cổ của hắn ta.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Lúc Tô Minh ôm Mạc Thanh Nhạn đột ngột lài vé sau
thì đột nhiên khom người, đương nhiên là anh cũng kéo
Mạc Thanh Nhạn cùng khom xuống cũng mình. Lúc họ
vừa mới khom người xuống thì một lưỡi kiểm sắc bén,
lạnh buốt xương đã vựt qua sát ngay phía trên cơ thể họ.
Chuyện đó xây ra quá bất ngỡ và không có bất cử dấu
hiệu nào, hơn nữa còn âm thẩm, không một tiếng động,
mặt của Mạc Thanh Nhạn đã trắng bệch, quá nguy hiểm.
Nhưng Tô Minh lại không hề có bất cứ biểu hiện gì, nếu
như nhất định phải bàn đến trạng thái của anh thi chắc là
trong lòng đang cảm thấy rất bực.
Chỉ trong chớp mắt, hai mát của Tô Minh đã phát ra
ánh kiếm, hai luống ánh kiếm nhắm thẳng vào người đã
đm lén họ, lại là một bóng người kim loại đen ngòm. Hai
ảnh kiếm cử như chém lên miềng đậu phụ, xuyên thủng
đầu của người kim loại đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.