Chương 2152
Tô Minh
13/01/2022
Đến lúc này.
Chi trong nửa nhịp thở ngắn ngũi, Tô Minh đã ôm Mạc
Thanh Nhạn tránh ba đòn chí mạng, hơn nữa còn giết
chết ba người kim loại đó.
Khi mọi thử yên lặng trở lại, Tô Minh đã lấy Mạc Thanh
Nhạn đứng thẳng lên, mìm cười và hỏi: “Thanh Nhạn,
không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn trắng bệch.
Ảnh mắt đầy kinh hãi và biết dn khi mình vẫn
còn sống.
Đôi tay không kiểm soát được, ôm chặt lấy cánh tay
của Tô Minh, hai bàn tay thon thả bắt giác kéo lấy ống tay
áo anh.
“Em. Em không sao. Tô Minh, bọn họ Mạc Thanh
Nhạn nói với giọng hơi run, thậm chí còn như đang nức
nå, cô ta chết khiếp, không phải cô ta sợ chết đâu, là một
võ tu, cô ta đã sôm chuấn bị tâm lý cho chuyện sống chết
rối, nhưng sự tập kích của ba người kim loại lúc này thật
sự khiến người ta phải giặt minh thon thót.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là nếu không có TÔ Minh
thì đến việc bàn thân chết thế nào cô ta cũng không biết.
“Bọn họ là. Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía ba người
kim loại đó, sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng hết lên,
cô ta nhỏ tiếng hỏi.
“Con rồi!”. Tô Minh mìm cười và nội: “Con rối khá lợi
hại, cả ba tên đều là cảnh giới Hồng Thiên tắng bày, hơn
nữa, còn có thân pháp ẩn nấp cực kỳ lợi hại, cộng thêm
việc bọn họ vốn đi là những con rồi, không có sự sống hơi
thờ nên càng thích hợp ấn nấp hơn, gắn như không có sở
hỡ gì. Chúng ta bị uy hiếp rất lớn từ sự đánh lên của bọn
họ, đặc biệt là, việc ba người kim loại này đánh lên còn có
chương pháp, có nhịp điệu, có kết hợp, có chiến thuật,
khá là thủ vị”.
Tô Minh khá có hững thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em. Chắc em không phải là người nên vào
bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh
rồir. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ứng đó,
câm xúc dâng trào. Vốn đĩ cô ta biết bản thân không có
đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng
thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiều. Đến khi thật
sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô
Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lẫn rối, sự cách biệt đó
thật sự quá lớn, sự tổn tại của cô ta thật sự đã liên lụy
đến Tô Minh, cô ta rất ảy náy, rất tự trách, thậm chí còn
có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không
phải em cho rằng kháp bí cảnh đều có sự tấn công và
nguy hiểm như ba con rồi kim loại này đấy chứ? Nếu thật
sự là như vậy thi anh đàm bảo, ba trăm người vào bí cảnh
lần này, chắc cuối cũng chỉ có không đến ba người còn
sống: Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rồi kim loại này chỉ là tình cờ thôi
sao?. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng
lên.
“Cũng không hần là tình cà, it ra thì trên hòn đảo này,
không phải là tình cô, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự
tinh cờ”, Tô Minh cười khó.
“Đảo hà?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc
nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét
được cái trứng ngông, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tô Minh
chằm chằm.
“Đúng là một hòn đảo, một hòn đảo cực lớn!”. Tô Minh
nói với về chắc chắn. Lúc đầu anh không hể biết, nhưng
sau đó, khi anh phát hiện ra trận pháp bao trùm trên bầu
trời thì anh đã suy đoán và tìm hiểu rồi. Tiếp đó, anh dùng
thần hồn cực mạnh không ngừng tìm kiếm xung quanh,
cuối cùng cũng phán đoán ra được vài sự thật.
Lúc này.
Ở thế giới bên ngoài.
Cả triệu người ở Chúng Sinh các đều im lặng.
Đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
Như thể họ đã hóa đá.
Chi trong nửa nhịp thở ngắn ngũi, Tô Minh đã ôm Mạc
Thanh Nhạn tránh ba đòn chí mạng, hơn nữa còn giết
chết ba người kim loại đó.
Khi mọi thử yên lặng trở lại, Tô Minh đã lấy Mạc Thanh
Nhạn đứng thẳng lên, mìm cười và hỏi: “Thanh Nhạn,
không sao chứ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn trắng bệch.
Ảnh mắt đầy kinh hãi và biết dn khi mình vẫn
còn sống.
Đôi tay không kiểm soát được, ôm chặt lấy cánh tay
của Tô Minh, hai bàn tay thon thả bắt giác kéo lấy ống tay
áo anh.
“Em. Em không sao. Tô Minh, bọn họ Mạc Thanh
Nhạn nói với giọng hơi run, thậm chí còn như đang nức
nå, cô ta chết khiếp, không phải cô ta sợ chết đâu, là một
võ tu, cô ta đã sôm chuấn bị tâm lý cho chuyện sống chết
rối, nhưng sự tập kích của ba người kim loại lúc này thật
sự khiến người ta phải giặt minh thon thót.
Chết không đáng sợ, đáng sợ là nếu không có TÔ Minh
thì đến việc bàn thân chết thế nào cô ta cũng không biết.
“Bọn họ là. Mạc Thanh Nhạn nhìn về phía ba người
kim loại đó, sợ đến mức lông tơ đều dựng đứng hết lên,
cô ta nhỏ tiếng hỏi.
“Con rồi!”. Tô Minh mìm cười và nội: “Con rối khá lợi
hại, cả ba tên đều là cảnh giới Hồng Thiên tắng bày, hơn
nữa, còn có thân pháp ẩn nấp cực kỳ lợi hại, cộng thêm
việc bọn họ vốn đi là những con rồi, không có sự sống hơi
thờ nên càng thích hợp ấn nấp hơn, gắn như không có sở
hỡ gì. Chúng ta bị uy hiếp rất lớn từ sự đánh lên của bọn
họ, đặc biệt là, việc ba người kim loại này đánh lên còn có
chương pháp, có nhịp điệu, có kết hợp, có chiến thuật,
khá là thủ vị”.
Tô Minh khá có hững thú.
Khen ngợi bọn họ.
“Tô Minh, em. Chắc em không phải là người nên vào
bí cảnh Chúng Sinh, em đã tăng thêm gánh nặng cho anh
rồir. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn hơi ứng đó,
câm xúc dâng trào. Vốn đĩ cô ta biết bản thân không có
đủ thực lực và tư cách vào bí cảnh Chúng Sinh, nhưng
thiết nghĩ chắc cũng không kém bao nhiều. Đến khi thật
sự vào trong, chỉ vừa mới bắt đầu, nếu như không có Tô
Minh thì cô ta đã bị giết đến ba lẫn rối, sự cách biệt đó
thật sự quá lớn, sự tổn tại của cô ta thật sự đã liên lụy
đến Tô Minh, cô ta rất ảy náy, rất tự trách, thậm chí còn
có hơi tự ti.
“Hahaha, đồ ngốc, em đang nghĩ gì thế? Chắc không
phải em cho rằng kháp bí cảnh đều có sự tấn công và
nguy hiểm như ba con rồi kim loại này đấy chứ? Nếu thật
sự là như vậy thi anh đàm bảo, ba trăm người vào bí cảnh
lần này, chắc cuối cũng chỉ có không đến ba người còn
sống: Tô Minh không biết nói gì nữa.
“Ý của anh là ba con rồi kim loại này chỉ là tình cờ thôi
sao?. Đôi mắt xinh đẹp của Mạc Thanh Nhạn rực sáng
lên.
“Cũng không hần là tình cà, it ra thì trên hòn đảo này,
không phải là tình cô, nhưng hòn đảo này lại vốn là một sự
tinh cờ”, Tô Minh cười khó.
“Đảo hà?”, Mạc Thanh Nhạn hé đôi môi đỏ, ngạc
nhiên, há hốc khuôn miệng nhỏ đến mức có thể nhét
được cái trứng ngông, cô ta trợn tròn mắt nhìn Tô Minh
chằm chằm.
“Đúng là một hòn đảo, một hòn đảo cực lớn!”. Tô Minh
nói với về chắc chắn. Lúc đầu anh không hể biết, nhưng
sau đó, khi anh phát hiện ra trận pháp bao trùm trên bầu
trời thì anh đã suy đoán và tìm hiểu rồi. Tiếp đó, anh dùng
thần hồn cực mạnh không ngừng tìm kiếm xung quanh,
cuối cùng cũng phán đoán ra được vài sự thật.
Lúc này.
Ở thế giới bên ngoài.
Cả triệu người ở Chúng Sinh các đều im lặng.
Đến tiếng tim đập cũng không nghe thấy.
Như thể họ đã hóa đá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.