Chương 2224
Tô Minh
16/01/2022
Chì là ra khỏi thần hồn thức hài chứ cũng không làm gì khác.
Nhưng!
Minh Thương bị dọa tới mức mềm nhũn hai chân.
Bởi thần hồn của Tô Minh quá mạnh.
Cực kỳ lớn mạnh.
Sở hữu thần hồn ngang tàng như vậy, hiền nhiên, Tô
Minh là… là một hồn tu trong truyền thuyết.
Vậy thì việc anh có thuật sưu hồn là điều hoàn toàn có
thể xảy ra.
Minh Thương sợ hãi tới chết lặng, kỳ thực Tô Minh
trước mắt cũng không biết sử dụng thuật sưu hồn, ít nhất,
anh ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có được kỹ năng sưu
hồn này. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng anh sẽ
đạt được nó trong tương lai, thậm chí nếu như không lấy
được, anh cảm thấy một khi thần hồn của bàn thân lớn
mạnh tới cực điểm thì có thể tự mình nghiên cứu sáng tạo
ra một bộ công pháp sưu hồn. Đối với hồn kỹ sưu hồn, Tô
Minh vẫn luôn khao khát nhớ tới, xét cho cùng nếu vận
dụng thành thạo tinh diệu thì sưu hồn có thể đem lại
thông tin và lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Về phần
thuật sưu hồn này có phải quá hung tàn hay không, ha
ha.. dù sao khi thi triền cũng là áp dụng lên người kè
địch, không phải dùng trên người đối phưong càng tàn
nhẫn càng tốt sao?
Huyền Võ Tiên Quy ở bên cạnh cũng sợ chết khiếp,
trời ạ, sao nó lại cảm thấy thần hồn của Tô Minh còn lớn
mạnh hơn rất nhiều so với thần hồn của một lão quái vật
đã sống và được nuôi dưỡng trong hàng tỷ năm như nó đây?
Còn là người sao?
Thực sự mới 10.000 tuổi?
Sự kính sợ của Huyển Võ Tiên Quy dành cho Tô Minh
càng ngày càng trở nên mãnh liệt, người chủ nhân này
của mình rốt cuộc có bao nhiêu quân bài tẩy và những bí
mật mà nó không thể tưong tượng được đây? Huyền Võ
Tiên Quy cũng có chút cảm giác như buông bỏ được
gông xiềng trong lòng, nó đã nghĩ thông suốt việc mình
và Tô Minh kí khế ước chủ tớ, là nô bộc của chủ chân
cũng không tính là mất mặt phải không? Nhìn vào dáng
điệu của chủ nhân, thực sự có một ngày trở thành cường
già đứng đầu trong muôn vàn thế giới cũng hoàn toàn có
khả năng.
“Lão Hồng! Là bà ta liên hệ với phụ vương của tôi! Bà
ta đã dùng một khoàn thù lao lớn yêu cầu tôi phải giết
chết anh trong bí cành!”, Minh Thương khàn giọng đáp.
“Có chứng cứ cụ thể không?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có, khi phụ hoàng của tôi và lão Hồng nói chuyện, là
thông qua kính tiên nguyên không gian, mà gương này lại
có chức năng lưu giữ hình ảnh”, Minh Thương đáp, sau đó
lại chỉ lên trời, trong chớp mắt một chiếc kính tiên nguyên
không gian xuất hiện, chính là cuộc đối thoại giữa lão
Hồng và tam vương gia của vương triều Cửu Minh, tái hiện
vô cùng rõ ràng sống động.
“Rất tốt”, Tô Minh hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên
giớ tay chỉ vào Minh Thương,
Minh Thương, chết!
Tan thành mây khói!
Thế giới bên ngoài.
Trên chiến trường cổ. Cùng lúc đó.
“Chết đi!”, Diễm Huyền Kình quay đầu nhìn về phía lão
Hồng, vỗ ra một chường, chưong ấn hình rồng lửa lao vút
qua không gian, không hề kiêng nề, thiêu đốt đất trời,
mạnh mẽ độc đoán, nồng đậm sát khí.
Lão Hồng thậm chí còn không có dũng khí phản kháng lại.
Khuôn mặt bà ta tái nhợt không còn giọt máu, tuyệt
vọng mang theo hồi hận cứ như vậy bị chôn vùi dưới chường ấn.
Lão Hồng bị Diễm Huyền Kình giết chết trong nháy
mắt khiến tất cả mọi người trên chiến trưong cổ phải run
lên bần bật, họ đều nín thở, trong lòng kinh hãi và hoàng
loạn không thôi.
Nhưng!
Minh Thương bị dọa tới mức mềm nhũn hai chân.
Bởi thần hồn của Tô Minh quá mạnh.
Cực kỳ lớn mạnh.
Sở hữu thần hồn ngang tàng như vậy, hiền nhiên, Tô
Minh là… là một hồn tu trong truyền thuyết.
Vậy thì việc anh có thuật sưu hồn là điều hoàn toàn có
thể xảy ra.
Minh Thương sợ hãi tới chết lặng, kỳ thực Tô Minh
trước mắt cũng không biết sử dụng thuật sưu hồn, ít nhất,
anh ở thời điểm hiện tại vẫn chưa có được kỹ năng sưu
hồn này. Tuy nhiên, không thể loại trừ khả năng anh sẽ
đạt được nó trong tương lai, thậm chí nếu như không lấy
được, anh cảm thấy một khi thần hồn của bàn thân lớn
mạnh tới cực điểm thì có thể tự mình nghiên cứu sáng tạo
ra một bộ công pháp sưu hồn. Đối với hồn kỹ sưu hồn, Tô
Minh vẫn luôn khao khát nhớ tới, xét cho cùng nếu vận
dụng thành thạo tinh diệu thì sưu hồn có thể đem lại
thông tin và lợi ích không thể tưởng tượng nổi. Về phần
thuật sưu hồn này có phải quá hung tàn hay không, ha
ha.. dù sao khi thi triền cũng là áp dụng lên người kè
địch, không phải dùng trên người đối phưong càng tàn
nhẫn càng tốt sao?
Huyền Võ Tiên Quy ở bên cạnh cũng sợ chết khiếp,
trời ạ, sao nó lại cảm thấy thần hồn của Tô Minh còn lớn
mạnh hơn rất nhiều so với thần hồn của một lão quái vật
đã sống và được nuôi dưỡng trong hàng tỷ năm như nó đây?
Còn là người sao?
Thực sự mới 10.000 tuổi?
Sự kính sợ của Huyển Võ Tiên Quy dành cho Tô Minh
càng ngày càng trở nên mãnh liệt, người chủ nhân này
của mình rốt cuộc có bao nhiêu quân bài tẩy và những bí
mật mà nó không thể tưong tượng được đây? Huyền Võ
Tiên Quy cũng có chút cảm giác như buông bỏ được
gông xiềng trong lòng, nó đã nghĩ thông suốt việc mình
và Tô Minh kí khế ước chủ tớ, là nô bộc của chủ chân
cũng không tính là mất mặt phải không? Nhìn vào dáng
điệu của chủ nhân, thực sự có một ngày trở thành cường
già đứng đầu trong muôn vàn thế giới cũng hoàn toàn có
khả năng.
“Lão Hồng! Là bà ta liên hệ với phụ vương của tôi! Bà
ta đã dùng một khoàn thù lao lớn yêu cầu tôi phải giết
chết anh trong bí cành!”, Minh Thương khàn giọng đáp.
“Có chứng cứ cụ thể không?”, Tô Minh lại hỏi.
“Có, khi phụ hoàng của tôi và lão Hồng nói chuyện, là
thông qua kính tiên nguyên không gian, mà gương này lại
có chức năng lưu giữ hình ảnh”, Minh Thương đáp, sau đó
lại chỉ lên trời, trong chớp mắt một chiếc kính tiên nguyên
không gian xuất hiện, chính là cuộc đối thoại giữa lão
Hồng và tam vương gia của vương triều Cửu Minh, tái hiện
vô cùng rõ ràng sống động.
“Rất tốt”, Tô Minh hài lòng gật đầu, sau đó đột nhiên
giớ tay chỉ vào Minh Thương,
Minh Thương, chết!
Tan thành mây khói!
Thế giới bên ngoài.
Trên chiến trường cổ. Cùng lúc đó.
“Chết đi!”, Diễm Huyền Kình quay đầu nhìn về phía lão
Hồng, vỗ ra một chường, chưong ấn hình rồng lửa lao vút
qua không gian, không hề kiêng nề, thiêu đốt đất trời,
mạnh mẽ độc đoán, nồng đậm sát khí.
Lão Hồng thậm chí còn không có dũng khí phản kháng lại.
Khuôn mặt bà ta tái nhợt không còn giọt máu, tuyệt
vọng mang theo hồi hận cứ như vậy bị chôn vùi dưới chường ấn.
Lão Hồng bị Diễm Huyền Kình giết chết trong nháy
mắt khiến tất cả mọi người trên chiến trưong cổ phải run
lên bần bật, họ đều nín thở, trong lòng kinh hãi và hoàng
loạn không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.