Chương 2225
Tô Minh
16/01/2022
Cho dù là những các chủ và thái thượng các chủ có
quan hệ rất tốt với lão Hồng kia cũng không có ai dám
biểu lộ bất kỳ tia bất mãn nào.
Chứng cứ đầy đủ, đã bị giết, không còn gì để nói nữa.
Huống hồ, Diễm Huyền Kình quá mạnh.
Tuy nhiên.
Cũng chính tại một giây tiếp theo.
Đột ngột.
Giữa không trung phía trên chiến trường cổ, một cánh
cửa không gian trong nháy mắt mở ra.
Bên trong cánh cửa không gian đó là hồ đen vô cực,
một hố đen tự quay vòng muốn cắn nuốt tất cả.
Tiếp đó một bóng người xuất hiện trong cánh cửa
không gian, một nửa bàn chân của ông ta đã giẫm lên
không gian tọa lạc của Chúng Sinh Các, nhưng cũng chỉ là có một nửa bàn chân, phần lớn cơ thể còn lại vẫn đang
ở phía trong cánh cửa không gian.
Đó là một người trung niên, khí tức toàn thân viên
mãn, vóc người cao lớn, ánh nhìn bễ nghễ, khuôn mặt
mang theo chút thăng trầm uy nghiêm bá bạo, là ngang
ngược cùng khí phách của một bậc đế vưong.
Ông ta khoác trên mình chiếc áo bào dài màu tím,
đường may cần thận tỷ mì, gọn gàng sạch sẽ, chiếc áo
bào đó vậy mà là một kiện chí bảo thủy nguyên, còn là
đình cấp.
Khoảnh khắc người trung niên xuất hiện, rõ ràng,
không gian của chiến trưong cổ không thể giải thích được
vang lên từng hồi lạch cạch như thề bị bóp chặt.
Luồng không khí bên trong không gian đó cũng không
còn lưu thông nữa.
Thậm chí hư không và thực không cũng bị kéo rời, có
cảm giác như bị ngăn cách.
Khiến người ta có càm giác ngạt thờ như bị đang siết
chặt lấy cổ họng vậy.
Sau đó, một luồng khí tức tòa ra từ tên người trung
niên mặc áo bào mặc tím đó, khí tức có vẻ tùy ý tàn mát
ra nhưng trong giây lát liền đè ép xuống toàn bộ chiến
trường cổ.
Bùm bùm bù..
Trừ bỏ một số ít người có thực lực tương đối mạnh như
Diễm Huyền Kình, lúc này, hàng triệu người, tất cả đều
quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối bị ép mạnh tới mức lún
xuống nền đất, có một vài người không chịu khuất phục
thà chết cũng muốn đứng lên, nhưng vừa dùng lực, đầu
gối liền vỡ nát, bàn chân cũng gãy lìa, lại vẫn như cũ không thể dịch chuyển, giống như gánh cả trời đất trên
lưng, ma quỷ trấn áp.
Đại các chủ như Phùng Giao lúc này cũng mặt cắt
không còn giọt máu, vô cùng sợ hãi, kinh hoàng, toàn
thân run rầy.
Phùng Giao vừa muốn nói gì đó.
Người trung niên kia lại lên tiếng: “Con trai tôi mất
mạng tại bí cành của Chúng Sinh các, các vị, hãy chào
đón sự ghé thăm của vương triều Cửu Minh, chờ đợi sự
diệt vong đi!”
Dứt lời.
Cả người liền biến mất.
“Không! Chuyện này không liên quan tới Chúng Sinh
các chúng tôi! Tam vưong gia, Minh Thương là… là… là
chết dưới tay Tô Minh, không liên quan tới Chúng Sinh
các chúng tôi mà! Tam vương gia..”, Phùng Giao gào thét
khản tiếng, trong giọng nói còn mang theo run sợ, thậm chí có chút nghẹn ngào, sợ tới mức không thể duy trì khí
khái của một đại các chủ như ngày thường nữa.
quan hệ rất tốt với lão Hồng kia cũng không có ai dám
biểu lộ bất kỳ tia bất mãn nào.
Chứng cứ đầy đủ, đã bị giết, không còn gì để nói nữa.
Huống hồ, Diễm Huyền Kình quá mạnh.
Tuy nhiên.
Cũng chính tại một giây tiếp theo.
Đột ngột.
Giữa không trung phía trên chiến trường cổ, một cánh
cửa không gian trong nháy mắt mở ra.
Bên trong cánh cửa không gian đó là hồ đen vô cực,
một hố đen tự quay vòng muốn cắn nuốt tất cả.
Tiếp đó một bóng người xuất hiện trong cánh cửa
không gian, một nửa bàn chân của ông ta đã giẫm lên
không gian tọa lạc của Chúng Sinh Các, nhưng cũng chỉ là có một nửa bàn chân, phần lớn cơ thể còn lại vẫn đang
ở phía trong cánh cửa không gian.
Đó là một người trung niên, khí tức toàn thân viên
mãn, vóc người cao lớn, ánh nhìn bễ nghễ, khuôn mặt
mang theo chút thăng trầm uy nghiêm bá bạo, là ngang
ngược cùng khí phách của một bậc đế vưong.
Ông ta khoác trên mình chiếc áo bào dài màu tím,
đường may cần thận tỷ mì, gọn gàng sạch sẽ, chiếc áo
bào đó vậy mà là một kiện chí bảo thủy nguyên, còn là
đình cấp.
Khoảnh khắc người trung niên xuất hiện, rõ ràng,
không gian của chiến trưong cổ không thể giải thích được
vang lên từng hồi lạch cạch như thề bị bóp chặt.
Luồng không khí bên trong không gian đó cũng không
còn lưu thông nữa.
Thậm chí hư không và thực không cũng bị kéo rời, có
cảm giác như bị ngăn cách.
Khiến người ta có càm giác ngạt thờ như bị đang siết
chặt lấy cổ họng vậy.
Sau đó, một luồng khí tức tòa ra từ tên người trung
niên mặc áo bào mặc tím đó, khí tức có vẻ tùy ý tàn mát
ra nhưng trong giây lát liền đè ép xuống toàn bộ chiến
trường cổ.
Bùm bùm bù..
Trừ bỏ một số ít người có thực lực tương đối mạnh như
Diễm Huyền Kình, lúc này, hàng triệu người, tất cả đều
quỳ rạp trên mặt đất, đầu gối bị ép mạnh tới mức lún
xuống nền đất, có một vài người không chịu khuất phục
thà chết cũng muốn đứng lên, nhưng vừa dùng lực, đầu
gối liền vỡ nát, bàn chân cũng gãy lìa, lại vẫn như cũ không thể dịch chuyển, giống như gánh cả trời đất trên
lưng, ma quỷ trấn áp.
Đại các chủ như Phùng Giao lúc này cũng mặt cắt
không còn giọt máu, vô cùng sợ hãi, kinh hoàng, toàn
thân run rầy.
Phùng Giao vừa muốn nói gì đó.
Người trung niên kia lại lên tiếng: “Con trai tôi mất
mạng tại bí cành của Chúng Sinh các, các vị, hãy chào
đón sự ghé thăm của vương triều Cửu Minh, chờ đợi sự
diệt vong đi!”
Dứt lời.
Cả người liền biến mất.
“Không! Chuyện này không liên quan tới Chúng Sinh
các chúng tôi! Tam vưong gia, Minh Thương là… là… là
chết dưới tay Tô Minh, không liên quan tới Chúng Sinh
các chúng tôi mà! Tam vương gia..”, Phùng Giao gào thét
khản tiếng, trong giọng nói còn mang theo run sợ, thậm chí có chút nghẹn ngào, sợ tới mức không thể duy trì khí
khái của một đại các chủ như ngày thường nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.