Chương 2252
Tô Minh
16/01/2022
Hơn mười vị lãnh đạo của Cực Kiếm các vốn không
quá đề ý đến việc Thánh Tôn Minh Nguyệt vì đố kỵ ghen
ghét Tô Minh nên từ chối cho anh vào Cực Kiếm các.
Và trên thực tế, trước đó họ cũng làm như vậy. Dù sao
thì khiến Thánh Tôn Minh Nguyệt vui mới là chuyện quan
trọng hơn. Thiên tài thì lúc nào cũng có nhưng có được
mấy người như Thánh Tôn Minh Nguyệt?
Chỉ có điều, sau khi Tô Minh dễ dàng giết được ba vị
lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh thì tất cả lại
khác trước.
Trước khác giờ khác mà!
Tầm quan trọng của Tô Minh nhất thời được nâng cao
đến cấp bậc cao hơn Thánh Tôn Minh Nguyệt mười ngàn lần.
Theo như họ thấy, Tô Minh là cơ duyên lớn nhất từ xưa
đến nay của Cực Kiếm các.
Thiên tài cũng được chia làm nhiều kiểu, thiên tài như
Tô Minh vượt xa những thiên tài bình thường vô số lần.
Nếu đã như vậy thì nhất định phải nghĩ cách ‘níu kéo’.
Thông báo cho Các chủ, báo cáo tất cả mới là cách
tốt nhất.
Hơn nữa, như vậy còn có thể đồ hết trách nhiệm lên
đầu Thánh Tôn Minh Nguyệt.
Còn việc có đắc tội với Thánh Tôn Minh Nguyệt hay
không thì đã không còn quan trọng nữa.
Bọn họ chỉ biết, khi xuất hiện một thiên tài ở cấp bậc
khùng khiếp như Tô Minh mà để tuột mất và không báo
cáo gì với Các chủ, đến lúc Các chủ biết được thì sau này
họ sẽ trở thành tội nhân lớn nhất trong lịch sử Cực Kiếm
các. Đến lúc đó, kết cục của họ sẽ vô cùng thế thàm, còn
nghiêm trọng hơn việc đắc tội với Thánh Tôn Minh
Nguyệt nữa.
Lúc này Hoàng Hoang ở cách đó không xa, trọng
thương quỳ trên đất hận nỗi không thể cưoi lớn, ông ta
nhìn Thánh Tôn Minh Nguyệt với về chế giễu, trong lòng
kích động: “Đồ tiện nhân chết tiệt! Đồ thien cận, rác rười
tự đại, đố kỵ làm mờ mắt, có phải đờ người ra rồi không?
Có phải hối hận rồi không? Sợ chưa? Trước đây thì kiêu
ngạo hơn người, dũng khí đó đâu rồi? Nhìn dáng vè đờ
đẫn tại chỗ, sắc mặt chấn động là biết rồi. Ha ha…”.
Lúc này, Tô Minh ngầng đầu lên rồi nhìn lên bầu trời,
nhìn về phía Tam Vương gia.
“Ông ngây người ra vậy sao? Không ra tay sao? Hay là
quay về gọi người đi!”, Tô Minh nhàm chán, hỏi. Đúng thật
là! Cường giả ở cành giới Tru Mệnh còn yếu hơn cả tưởng
tượng của anh, đúng là vô vị. Trong lòng Tô Minh nghĩ,
vương triều Cửu Minh còn có cường già nào hơn không?
Tam Vương gia này có tiếp tục gọi người đến không? Có
thể khiến mình vui hơn chút không? Tô Minh không cần
dùng đến kiếm, lôi điện, Ma La Kiếm, kiếm tâm hay hồn
kỹ. Dù sao thì còn chưa dùng đến 1% thực lực mà đã giài
quyết được đám người này rồi, chẳng phải là rất vô vị sao?
quá đề ý đến việc Thánh Tôn Minh Nguyệt vì đố kỵ ghen
ghét Tô Minh nên từ chối cho anh vào Cực Kiếm các.
Và trên thực tế, trước đó họ cũng làm như vậy. Dù sao
thì khiến Thánh Tôn Minh Nguyệt vui mới là chuyện quan
trọng hơn. Thiên tài thì lúc nào cũng có nhưng có được
mấy người như Thánh Tôn Minh Nguyệt?
Chỉ có điều, sau khi Tô Minh dễ dàng giết được ba vị
lão tổ hoàng thất của vương triều Cửu Minh thì tất cả lại
khác trước.
Trước khác giờ khác mà!
Tầm quan trọng của Tô Minh nhất thời được nâng cao
đến cấp bậc cao hơn Thánh Tôn Minh Nguyệt mười ngàn lần.
Theo như họ thấy, Tô Minh là cơ duyên lớn nhất từ xưa
đến nay của Cực Kiếm các.
Thiên tài cũng được chia làm nhiều kiểu, thiên tài như
Tô Minh vượt xa những thiên tài bình thường vô số lần.
Nếu đã như vậy thì nhất định phải nghĩ cách ‘níu kéo’.
Thông báo cho Các chủ, báo cáo tất cả mới là cách
tốt nhất.
Hơn nữa, như vậy còn có thể đồ hết trách nhiệm lên
đầu Thánh Tôn Minh Nguyệt.
Còn việc có đắc tội với Thánh Tôn Minh Nguyệt hay
không thì đã không còn quan trọng nữa.
Bọn họ chỉ biết, khi xuất hiện một thiên tài ở cấp bậc
khùng khiếp như Tô Minh mà để tuột mất và không báo
cáo gì với Các chủ, đến lúc Các chủ biết được thì sau này
họ sẽ trở thành tội nhân lớn nhất trong lịch sử Cực Kiếm
các. Đến lúc đó, kết cục của họ sẽ vô cùng thế thàm, còn
nghiêm trọng hơn việc đắc tội với Thánh Tôn Minh
Nguyệt nữa.
Lúc này Hoàng Hoang ở cách đó không xa, trọng
thương quỳ trên đất hận nỗi không thể cưoi lớn, ông ta
nhìn Thánh Tôn Minh Nguyệt với về chế giễu, trong lòng
kích động: “Đồ tiện nhân chết tiệt! Đồ thien cận, rác rười
tự đại, đố kỵ làm mờ mắt, có phải đờ người ra rồi không?
Có phải hối hận rồi không? Sợ chưa? Trước đây thì kiêu
ngạo hơn người, dũng khí đó đâu rồi? Nhìn dáng vè đờ
đẫn tại chỗ, sắc mặt chấn động là biết rồi. Ha ha…”.
Lúc này, Tô Minh ngầng đầu lên rồi nhìn lên bầu trời,
nhìn về phía Tam Vương gia.
“Ông ngây người ra vậy sao? Không ra tay sao? Hay là
quay về gọi người đi!”, Tô Minh nhàm chán, hỏi. Đúng thật
là! Cường giả ở cành giới Tru Mệnh còn yếu hơn cả tưởng
tượng của anh, đúng là vô vị. Trong lòng Tô Minh nghĩ,
vương triều Cửu Minh còn có cường già nào hơn không?
Tam Vương gia này có tiếp tục gọi người đến không? Có
thể khiến mình vui hơn chút không? Tô Minh không cần
dùng đến kiếm, lôi điện, Ma La Kiếm, kiếm tâm hay hồn
kỹ. Dù sao thì còn chưa dùng đến 1% thực lực mà đã giài
quyết được đám người này rồi, chẳng phải là rất vô vị sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.